Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 272: Các người biết ông nội của tôi

Dù trước đó Trần Phi đã từng nhìn thấy một nữ nhân cường đại như Đông Phương Ngọc, đồng thời cũng nhận được bình lưu ly thần kỳ. Nhưng sức mạnh như vậy đều là có hạn.
Một đấu mười ngàn?
Điều đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Ít nhất là bây giờ, Trần Phi không tin rằng loại người như vậy tồn tại.
"Ngốc a, tôi chỉ nói Quân Lâm đoàn không có thuộc hạ, cũng không có nói bọn họ là không có vũ khí. Trên Quân Lâm đảo cũng có hệ thống chống tên lửa, hơn nữa còn có một tiểu đảo chuyên dùng để đặt vũ khí. Nghe nói ... Nghe nói còn có loại vũ khí sát thương cực lớn! Có thể đem mấy chục ngàn người của Morrison toàn diệt" Lạc Băng nói.
Trần Phi ngạc nhiên.
Lời giải thích này khiến hắn không còn nghi ngờ gì nữa. Thật vậy, chỉ cần có đầy đủ vũ khí, coi như ít người cũng có thể có được hiệu quả chiến đấu mạnh mẽ.
Chỉ không ngờ rằng, sức chiến đấu lại có thể mạnh như vậy.
Loại vũ khí lợi hại này lợi hãi cỡ nào, mới có tùy tiện diệt mấy chục ngàn người? Trần Phi không dám nghĩ tới.
"Hắc"
Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra.
Chỉ thấy một tiểu la lỵ mang theo một hộp cơm trắng, từ bên ngoài bước vào.
"Lạc Băng ăn cơm."
Cô đặt hộp cơm lên bàn, nhìn thoáng qua trên giường liền phát hiện Trần Phi thật sự đã tỉnh, còn có thể ngồi ở chỗ đó tán gẫu với Lạc Băng, đôi mắt to trợn tròn.
"Tên này là Tiểu Cường a? Thương nặng như vậy còn có thể tỉnh lại? Chậc chậc, thực lợi hại." Cô gái tấm tắc kỳ lạ.
Trần Phi liếc nhìn cô gái thanh tú, sau đó nhìn Lạc Băng.
Vốn dĩ muốn Lạc Băng giới thiệu, nhưng sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, liền trực tiếp nói: "Cô là Diệp Điềm Điềm? Tôi là Trần Phi."
Không cần giới thiệu, theo Lạc Băng nói thì chỉ có sáu người trong Quân Lâm đoàn, theo tên phán đoán, chỉ sợ cũng có Diệp Điềm Điềm là nữ, và cũng là cô gái duy nhất trong Quân Lâm đảo.
“Tôi đã nghe tên cậu, gần đây cậu rất nổi tiếng a.” Diệp Điềm Điềm nói.
Trần Phi cười khổ.
Đây chính là bạo chúa đầu tiên mà mình phải đối phó, em gái của Diệp Quân Lâm sao?
"Tôi chỉ mang cơm cho Lạc Băng, cậu lợi hại như vậy, đói một đem cũng sao a." Diệp Điềm Điềm nói
"Không quan trọng, tôi và Trần Phi phân ra ăn là được."
Lạc Băng lên tiếng trước, mở hộp cơm ra, hương thơm lập tức tràn ra.
Trần Phi lúc đầu còn chưa định ăn, nhưng sau khi ngửi thấy mùi thơm, không khỏi vô thức gắp một thìa, lập tức hai mắt sáng ngời, "Ăn ngon."
Cái này có thể so sánh với khách sạn của Michelin.
Khi Diệp Điềm Điềm nghe vậy, lập tức trở nên vui mừng. Hiển nhiên đây là đồ ăn do chính tay cô làm, mà điều hạnh phúc nhất là được nghe ai đó khen đồ ăn ngon.
“n, tên nhóc như cậu cũng biết nói chuyện đấy!” Diệp Điềm Điềm ngẩng đầu lên nói.
“Ách, tôi muốn hỏi một chút, tôi có thể mang Lạc Băng rời đi không?” Trần Phi đột nhiên chuyển chủ đề hỏi.
"Cô ấy không thể là làm chủ, chuyện này phải được Diệp Quân Lâm đồng ý mới được."
Không đợi Diệp Điềm Điềm nói, Lạc Băng liền thay lời nói.
Rõ ràng là trước đó, cô đã hỏi không biết bao nhiêu lần.
Diệp Điềm Điềm nhún vai, đúng như lời Lạc Băng.
“Vậy có thể dẫn tôi đi gặp Diệp Quân lâm không?” Trần Phi hỏi.
"Diệp Quân Lâm đang bế quan, không gặp người."
Lạc Băng lại nói, Diệp Điềm Điềm xòe tay ra, biểu thị rằng Lạc Băng nói đúng.
Trần Phi bất đắc dĩ.
"Vậy tôi có thể rời đi không?"
Hắn hỏi một câu cuối cùng.
Tiếp tục ở lại đây, tuy rằng có thể thân thiết với Lạc Băng hơn, nhưng không phải lúc nào cũng có thể như thế này được. Thay vì ở lại đây, không bằng đi phát triển thực lực của mình, chờ đến khi đủ cường đại, lại đến tìm Diệp Quân Lâm.
"Thằng nhóc, Quân Lâm đảo là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Đúng lúc này, cánh cửa được đẩy ra, chỉ gặp Triệu Càn Khôn đang bước vào.
Trần Phi lập tức cảnh giác.
Lạc Băng cũng bảo hộ trước người Trần Phi.
“Phốc, nếu chú Triệu muốn giết hắn, cô muốn cản cũng không được.” Diệp Điềm Điềm cười nói.
"Đừng kêu chú, ta già rồi"
"Được rồi, bác Triệu."
Diệp Điềm Điềm hô xong, liền trực tiếp chạy ra ngoài, khiến Triệu Càn Khôn tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Trần Phi đối với bầu không khí này, có chút tò mò.
Có vẻ như người của Quân Lâm đoàn có một chút khác biệt so với phần còn lại của những tên bạo chúa biển mà hắn đã tiếp xúc.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân cứu mình, cũng có thể là cùng xuất thân từ Đại Hạ, nói tóm lại, Trần Phi cảm thấy bọn họ có cảm giác rất đặc biệt.
Trần Phi quyết định, có cơ hội muốn liên hệ với đặc thù tổ, hỏi một chút thông tin liên quan tới Quân Lâm đoàn. Có lẽ bọn họ biết chút ít, dù một đoàn mạnh như vậy, còn đều là người Đại Hạ, làm sao có thể không biết a.
"Muốn ra khỏi Quân Lâm đảo đúng không? Chỉ cần đánh bại chúng ta là được." Triệu Càn Khôn nói.
"Các người?!"
Trần Phi sững sờ.
Đây là ý gì.
Chẳng lẽ Quân Lâm đảo rất nhàn rỗi sao, lấy mình để tiêu khiển? Trần Phi thực sự không hiểu rõ, đám người này rốt cục muốn làm gì.
“Đúng vậy, chỉ cần cậu có thể đánh bại tôi, cũng như Kim Chung Tráo Quách Ngưu, Thiết Đầu Công Ngô Thiên, Kim Cương Cước Tiết An, cậu ssẽ có thể rời đi.” Triệu Càn Khôn nói.
"Đùa gì vậy a!"
Lạc Băng không khỏi nói: "Các người đều là người luyện võ mấy chục năm, Trần Phi sao có thể đánh thắng được!"
"Vậy thì tiếp tục ở lại đây đi. Nếu như hắn không có năng lực như vậy, ra ngoài không phải cũng chịu chết sao? Cô cũng đừng quên, mình đã tới Quân Lâm đảo như thế nào." Triệu Càn Khôn nói.
“Trần Phi đã rất đáng gờm rồi, không cần phải trào phúng hắn!” Lạc Băng vì Trần Phi bất bình.
“Ha ha, tôi nghĩ cô sinh hoạt ở đây quá tốt, đều quên đây là địa phương nào?” Triệu Càn Khôn liếc mắt nhìn Lạc Băng, cô liền tranh thủ ngậm miệng lại.
Nếu không phải vì Trần Phi, cô cũng không dám phách lối với người Quân Lâm đoàn như vậy.
"Tôi muốn biết, mục đích của các người là gì?"
Trần Phi hỏi.
Đây là vấn đề rất kỳ quái.
Nếu đối phương không thù địch, đại khái có thể đem Trần Phi thả. Mà nếu có thù địch, không nói đến việc tại sao muốn cứu, coi như cứu được, hiện tại cũng có thể đem Trần Phi xử lý——
Trần Phi mặc dù sẽ không ngồi yên chờ chết, nhưng đây là Quân Lâm đảo, nếu quả thật quyết tâm muốn hạ thủ, chẳng lẽ hắn còn có thể trốn thoát sao?
"Mục đích?"
Triệu Càn Khôn suy nghĩ một chút rồi nói: "Để cậu không ném mặt mũi của Trần Đông Kiệt trên đại dương bao la, tính không?"
"Ông biết ông nội của tôi?"
Trần Phi sửng sốt.
Không ngờ, Triệu Càn Khôn thực sự quen biết với ông nội.
Trong lòng hắn rất là chấn động, nhưng sau một hồi uể oải, liền khôi phục một chút. Bởi vì Trần Phi có một chút chống cự. Nhắc tới sức chống cự đến từ đâu, vẫn là nhờ Đông Phương Ngọc.
Trước đó, nghe Đông Phương Ngọc nhắc đến tên của ông nội, Trần Phi đã vô cũng chấn kinh.
Chỉ có điều lúc này, lại để cho hắn kinh ngạc một lần nữa.
Triệu Càn Khôn cũng trực tiếp trả lời, nhưng hắn rõ ràng là đồng ý. Chỉ không biết chỉ có Triệu Càn Khôn nhận biết ông nội, hay toàn bộ Quân Lâm đoàn đều biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận