Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 411: Tôi phải tham gia Đại Hội Võ Đạo

Vậy mà làm ác liệt như vậy, quả thực là để cho người ta vô cùng căm phẫn!
Hoắc Thiếu Long bị nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng run rẩy, hắn cầu khẩn nhìn Trần Phi, hi vọng hắn có thể nói chút gì đó, nếu như lọt vào tai ông nội, Hoắc Thiếu Long không dám nghĩ tới hậu quả.
"Mặt mũi Hoắc gia đều bị anh làm mất hết!"
Hoắc Uyển Khê vẻ mặt âm trầm, lại nói với Trần Phi: "Chuyện này tôi sẽ nói thật chi tiết với ông nội tôi, ngày mai nhất định sẽ cho Trần tiên sinh một câu trả lời thích đáng."
"Tôi muốn luôn bây giờ."
Trần Phi lạnh giọng nói.
Mặc kệ đối phương có hoàn cảnh gia đình hay xuất thân như thế nào, Trần Phi sẽ không bận tâm nhiều như vậy. Rõ ràng đây là một thế lực ngầm, cho dù Hoắc gia gia có địa vị cao và quyền lực như nào, thì cũng tuyệt đối không có khả năng tự mình xử lý.
"Thế nhưng là Trần tiên sinh, ông nội tôi chắc là đã ngủ rồi..."
"Cần tôi nói lại lần thứ hai sao?"
"Tôi đã biết."
Hoắc Uyển Khê hung hăng trợn mắt nhìn Hoắc Thiếu Long một cái, bấm điện thoại của Hoắc lão, bắt đầu nói vào trong điện thoại chuyện Hoắc Thiếu Long đã làm, đồng thời kể chi tiết cho Hoắc lão.
Hoắc Thiếu Long đã quỳ trước mặt Trần Phi, không ngừng cầu xin sự tha thứ, hy vọng Trần Phi có thể mở miệng một lần, nhưng Trần Phi ngay cả nhìn cũng không thèm.
Chuyện này hắn không có bất kỳ cách nào giúp.
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Uyển Khê nặng nề thở dài một hơi, chỉ trầm giọng nói với Hoắc Thiếu Long: "Sau khi đi về, hãy cải tạo thật tốt a, anh trai."
Hoắc Thiếu Long sửng sốt một chút, lập tức khóc lóc cầu xin: "Không thể như vậy, em gái, anh là anh trai của em, em không thể tống anh vào tù! Trần tiên sinh, là tôi có mắt như mù, tôi sai rồi, ngài muốn bao nhiêu tiền? Hay là mỹ nữ, xe sang, biệt thự? Tôi đều cho cậu!"
Hắn thật sự rất sợ hãi, nếu như người khác muốn đem Hoắc Thiếu Long vào nhà tù, hắn căn bản không sợ hãi, dù sao làm gì có ai có bản sự này? Hắn chỉ là giở trò trong bóng tối, liền một cọng lông cũng không hao tổn gì.
Nhưng bây giờ thì khác a, chính người nhà muốn đưa mình vào đó. Cùng lắm là không được ngon, nhưng ngồi tù mục xương rất khổ a.
"Gian ngoan mất linh!"
Hoắc Uyển Khê thất vọng đến cực điểm!
Ngay sau đó, tiếng còi bên ngoài vang lên, Hoắc Thiếu Long sắc mặt tái nhợt ngồi trên mặt đất, giống như toàn thân khí lực đều cạn kiệt, hai mắt trống rỗng vô hồn, bị người tiến vào bắt đi.
Cường đại ca cùng ông chủ Tiền, tất cả cũng bị mang theo ra ngoài.
"Trần tiên sinh thực xin lỗi, ngày mai Hoắc lão sẽ đích thân cùng ngài xin lỗi."
Hoắc Uyển Khê nhẹ nhàng nói, trong lòng cô vô cùng tức giận với người anh trai kia, ông nội tuổi đã cao rồi, vẫn phải đi chùi đít cho tên phế vật này, thật sự là ném mặt mũi gia tộc.
"n."
Trần Phi bình tĩnh nhẹ gật đầu.
"Đã muộn rồi, Trần tiên sinh sẽ theo tôi ở lại khách sạn chứ?" Hoắc Uyển Khê mời.
Sản nghiệp của Hoắc gia trải rộng khắp Giang Bắc, ngành nào họ cũng tham gia, tất cả những khách sạn năm sao hầu như đều thuộc về Hoắc gia. Vì vậy, Hoắc Uyển Khê dự định làm chủ, ít nhất có thể giải tỏa một chút oán khí của Trần Phi.
Trần Phi chưa kịp trả lời, liền cảm thấy tay áo mình bị kéo, quay đầu lại thì thấy Sở Mộng Vũ đang nháy mắt với mình, Trần Phi mặc dù không hiểu nghĩa là gì, nhưng vẫn quay lại nói với Hoắc Uyển Khê.
"Tôi đã có chỗ ở qua đêm, không cần làm phiền."
"Được rồi, Trần tiên sinh, ngày mài ngài nhất định phải đi Đại Hội Võ Thuật a."
Hoắc Uyển Khê nói xong, khẽ cúi đầu, đi ra khỏi phòng riêng.
Sau khi Hoắc Uyển Khê rời đi, không khí lạnh lẽo trong phòng riêng tan ra một chút.
Tất cả các bạn học đều lau mồ hôi lạnh như cả đời sau tai biến, thấp giọng thảo luận, nội dung thảo luận đều tập trung vào trên thân người thanh niên tên 'Trần Phi'.
Đến cùng là thần thánh phương nào, mới có thể khiến cho Hoắc gia tôn kính như vậy?
Nghe thấy mọi người ầm ĩ về Trần Phi, Liêu Triết Hàn cùng Ôn Hồng Đức mặt đều tái xanh, không ngờ tới Trần Phi lại có năng lực như vậy. mà người càng không thể chấp nhận được là Tiêu Lăng Thiên!
Từ trước đến nay hắn luôn là trung tâm của mọi ánh nhìn, là tiêu điểm của mọi sự tụ tập, nhưng bây giờ mọi người đều tập trung vào Trần Phi, vậy mà không thèm nhìn Tiêu Lăng Thiên, điều này khiến hắn rất khó chịu.
"Các bạn học, ngày mai nhớ tới Đại Hội Võ Đạo, xem tôi chiến đấu, tôi đã mua vé cho tất cả mọi người rồi."
Tiêu Lăng Thiên nói với mọi người, hắn muốn đem tất cả ánh mắt lần nữa kéo về trên thân mình, tận hưởng cảm giác được chú ý.
Các bạn học lần lượt gật đầu, nhưng sau đó chủ đề vẫn xoay quanh Trần Phi.
Trần Phi liền cảm thấy bị lôi kéo, Sở Mộng Vũ trực tiếp kéo Trần Phi chạy ra khỏi phòng riêng. Hai người bạn thân của cô cũng theo sát sau, trực tiếp rời đi KTV.
"Anh còn thực sự cho mình là cái gì Trần tiên sinh?"
Ngay sau khi ra ngoài, Sở Mộng Vũ lập tức nhìn chằm chằm vào Trần Phi, nói.
"Là sao?"
Trần Phi hơi nhíu mày.
"Hừ, còn giả bộ. Thấy Hoắc Thiếu Long phát bệnh, liền tìm một cô gái đến hù hắn, kết quả thật sự hù được hắn. Nếu không mau rời đi, chờ Hoắc Thiếu Long khôi phục bình thường, anh còn cho rằng nhà lao có thể nhốt hắn sao?"
Trần Phi bị Sở Mộng Vũ làm cho quay cuồng.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Ý em là, Hoắc Uyển Khê vừa rồi là người khác đóng giả?"
"Nói nhảm, chẳng lẽ anh lại thực sự quen biết đại tiểu thư Hoắc gia? Người si nói mộng." Sở Mộng Vũ nhìn Trần Phi một cái, trầm giọng nói.
Trần Phi suýt chút nữa cười ra tiếng.
Cô bé này đến cùng là không có chút niềm tin nào về mình a?
Trên thực tế, chính Sở Mộng Vũ không thể chấp nhận việc Trần Phi quen biết tộc quyền lực nhất Giang Bắc, điều này không phù hợp với lẽ thường, cho nên mới tự tẩy não bản thân như vậy.
Mà Trần Phi cũng lười giải thích, chỉ cười trừ.
"Còn có ngày mai anh cũng không được phép đi Đại Hội Võ Đạo." Sở Mộng Vũ lại nói.
"Tại sao?"
“Anh cứ nói đi?” Sở Mộng Vũ khoanh tay giậm chân: “Đại Hội Võ Đạo do Hoắc gia chủ trì, ngày mai đại tiểu thư của Hoắc gia thật sự sẽ xuất hiện ở đó, Hoắc Thiếu Long vừa vào nhà giam nhất định sẽ lại đi ra, anh còn đến đó không phải là muốn chết sao?"
"Ngày mai tôi vẫn phải tham gia Đại Hội Võ Đạo, đây là mục đích tôi đến Giang Bắc a."
Những lời này vừa nói ra, Sở Mộng Vũ lập tức trợn tròn mắt.
Cô nhìn Trần Phi như một kẻ ngốc, thậm chí còn đưa tay sờ trán Trần Phi: "Cũng không bị sốt a, tại sao lại nói mê sảng nữa nha? Anh có hiểu rõ tình hình hay không? Đại Hội Võ Thuật không phải là một vở kịch , ít nhất phải là võ giả mới có thể tham gia, anh đi lên đó làm bao cát cũng đủ tư cách a."
"Cũng không thể nói như vậy, tớ cảm thấy anh Trần tương đối lợi hại a."
"Vừa rồi hắn rất tiêu sái a."
Lê San San và Đổng Ca Vận đi theo phía sau nói.
Điều này khiến Sở Mộng Vũ hoàn toàn ngây người, cô như không thể tin vào tai mình, nhìn chằm chằm hai cô bạn thân: "Các cậu có phải là bị đoạt xá? Hay là bị tên ngốc này lây bệnh rồi?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận