Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 72: Bắt đầu hành động

"Đây có phải là quá mạo hiểm hay không ?"
Lâm Thiến Nhân cau mày nói.
"Không ... Hắn nói rất đúng, tấn công tàu cướp biển và cướp lấy quyền khống chế, đây là hy vọng duy nhất của chúng ta! Khụ khụ!"
Đột nhiên, giọng nói tán thành của người phụ nữ vang lên.
Chỉ nhìn thấy một nữ chiến sĩ đặc công bị thương vì một phát súng, lúc này khó khăn mở to mắt, chống lại cơn đau cùng chóng mặt bằng ý chí mạnh mẽ và nói với Trần Phi: "Cứ làm như lời cậu nói đi!"
Ngay lập tức, cô chật vật đứng dậy.
Nhưng là, người phụ nữ bị thương nặng nên chỉ kịp lấy đạn ra và băng bó vết thương. Bây giờ có thể tỉnh lại, đã là có một ý chí rất mạnh mẽ. Còn như muốn đi lại, đó là quá miễn cưỡng.
Rất nhanh cô liền lảo đảo và được Lâm Thiến Nhân đỡ mới không có bị ngã sấp xuống.
"Đừng lo lắng, tôi đã có biện pháp đối phó..."
Trần Phi siết chặt lòng bàn tay, bắt đầu nói với mọi người về ý tưởng chiếm đoạt con tàu mà hắn đã hình thành trong đầu.
"Điều này quá mạo hiểm. Nếu phạm sai lầm một chút, không nghi ngờ gì nữa, anh sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!" Sau khi nghe Trần Phi giảng giải, gương mặt xinh đẹp của Lâm Thiến Nhân run lên, không yên lòng nói .
"Chúng ta có đủ tư cách để không mạo hiểm sao?"
Trần Phi lại là lơ đễnh mỉm cười, từ khi ở trên hoang đảo, bọn họ đã gặp nguy hiểm suốt thời gian qua. Muốn sinh tồn? Vậy thì nhất định phải tìm đường sống trong chỗ chết!
Nghe thấy những nói lời của Trần Phi, Lâm Thiến Nhân cũng im lặng.
“Tôi nghĩ kế hoạch của cậu có thể thử được.” Người phụ nữ bị thương khẳng định lại với Trần Phi, rồi bất chợt hỏi: “Các người đến cùng là làm cái gì và tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Trần Phi suy nghĩ, nói chi tiết : "Chúng tôi đã tham gia một chuyến đi du lịch để chúc mừng tốt nghiệp, nhưng kết quả con tàu đã bị va phải đá ngầm và chìm. Tất cả chúng tôi đều là những người còn sống sót."
“Tên tôi là Lương Đình.” Người phụ nữ tự giới thiệu mình, nhưng rồi lại cau mày, “Các người thực sự là những người còn sống sót sao?
Cô đã hoài nghi rằng có những người sống sót trên hoang đảo này, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng động đâu đó? Hơn nữa lại còn rất nhiều, lúc nào cũng nghe thấy tiếng động thấy trên đảo?
Huống chi, còn có thể lập kế hoạch chi tiết để cướp tàu và chiến đấu chống lại cướp biển ... Đây là điều mà một sinh viên mới tốt nghiệp có thể làm a?
Khi người bình thường nhìn thấy cướp biển mà không bị dọa cho sợ hãi tiểu ngay tại chỗ, đã là tốt lắm rồi!
Càng nghĩ cô càng không tin lời Trần Phi nói.
Trần Phi cũng hiểu rõ những nghi ngờ của đối phương và giải thích: "Chúng tôi gặp phải cướp biển, và quá trình này rất phức tạp. Tóm lại, những tiếng động này đều là do cướp biển gây ra."
Lương Đình nửa tin nưa ngờ, dù sao trong lòng cô cũng đã có quyết định, nếu như có thể còn sống đem đám người này về, nhất định phải điều tra kỹ càng!
Nhưng bây giờ, không có thời gian để theo đuổi truy cứu việc này, bởi vì nhiệm vụ của cô vẫn chưa hoàn thành!
“Nếu như có thể cướp được con tàu cướp biển, xin hãy đưa tôi đến Đảo Công Hội.” Lương Đình nói với Trần Phi.
"Đảo Công Hội? Chúng tôi vừa chạy ra khỏi đó, cô lại vào đó làm cái gì?" Michelia không khỏi tò mò hỏi.
Lương ĐÌnh suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn là đem nhiệm vụ của mình nói ra.
"Tôi đang chấp hành một nhiệm vụ trên Đảo Công Hội, mục tiêu là giết chết Verger và giải cứu một người. Nhưng nhiệm vụ thất bại, chỉ có giết được hai thuộc hạ của hắn ta, liền đã bị thương và phải sơ tán. Barlow chắc là được Verger gọi để truy bắt tôi. Tôi đang muốn tìm cơ hội để quay lại Đảo Công Hội để tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ."
Trần Phi sửng sốt một chút, gãi gãi đầu nói: "Ách ... Verger, hắn chết rồi."
Những lời này vừa nói ra, Lương Đình lập tức trợn tròn mắt, dường như không thể tin vào mắt mình.
"Làm sao có thể? Phát bắn cuối cùng của tôi, rõ ràng là không trúng hắn và đã bị vệ sĩ của Verger chặn lại." Lương Đình nói với vẻ không tin.
"Là do chủ nhân làm !"
Michelle giương cái cằm trắng như tuyết lên, như đang muốn nói, việc cô không làm được không có nghĩa là chủ nhân của tôi không làm được.
Trần Phi thực sự vẫn còn do dự, rốt cuộc có nên nói với Lương Đình về việc tự tay giết Verge hay không, hắn sợ sẽ gặp rắc rối. Nhưng Michelia đã nói điều đó, đành phải gật đầu thừa nhận.
Lương Đình hồi lâu mới hoàn hồn, chỉ vào Trần Phi, mới chợt hiểu ra: "Như vậy là, Barlow đến đây là để bắt cậu sao?"
Trần Phi nhẹ gật đầu.
Lương Đình hiện giờ càng nghi ngờ thân phận của đám người Trần Phi.
Cũng không trách sự nghi ngờ trong lòng cô, cho dù là ai cũng không thể bình tĩnh khi nghe được những chuyện này. Cô là một quân nhân chuyên nghiệp, chuẩn bị lâu như vậy mà vẫn thất bại. Kết quả là mấy người trẻ tuổi may mắn sống sót sau tai nạn đem một tên đầu sỏ tội ác chồng chất nhổ ra?
Mà lại, hắn đã có xung đội với Verger, vậy khẳng định là có tranh chấp lợi ích. Như vậy có thể nói đến, Trần Phi người này khẳng định không trong sạch!
Cô cũng dùng con mắt quái dị nhìn Michelia, vừa rồi cô gái nhỏ còn gọi chàng trai trẻ kia là cái gì a?
Chủ nhân? !
Lại còn nuôi dưỡng một cô gái vô tri làm nô lệ, đây chắc chắn là một trùm phản diện siêu cấp!
Trong lòng Lương Đình lúc này, đã cực kỳ cảnh giác đối với Trần Phi.
"Chị Lương Đình, chị vừa nói rằng nhiệm vụ vẫn còn phải giải cứu một người. Bây giờ Verger đã chết, trụ sở của họ trên Đảo Công Hội chắc chắn là đang rơi vào tình trạng rắn mất đầu. Đây là thời cơ rất tốt. Nếu như có thể chiếm được Tàu cướp biển, đến Đảo Công Hội, chúng ta có thể bất ngờ dễ giết chết bọn chúng! "Trần Phi nói.
Nghe đến đây, Lương Đình lại có chút bối rối.
Chàng trai trẻ này tỏ ra khá để ý vào nhiệm vụ của mình. Đôi mắt trong veo, dường như có cảm giác rất có tinh thần trọng nghĩa?
Đây là lần đầu tiên cô gặp một chàng trẻ tuổi mà cảm giác bản thân mình không thể nhìn thấu được.
"Tóm lại, mọi chuyện hãy đợi đến khi chúng ta chiếm được tàu cướp biển rồi nói tiếp, bằng không nếu như thất bại, nói nhiều cũng vô ích. Tam hổ, cậu đỡ chị Lương Đình, chuẩn bị lên đường ra bờ biển!"
Trần Phi nhìn những tên cướp biển bên ngoài, tất cả bọn chúng đã vượt qua sơn cốc, nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Không cần đỡ, cô gái nhỏ, tiêm cho tôi một mũi thuốc để phủ kín vết thương lại là được.” Lương Đình nói với Lâm Thiến Nhân.
Việc phủ kín vết thương là dùng thuốc để làm cho vùng bị thương không còn đau, nhưng sẽ không có tác dụng điều trị đối với vết thương. Ngược lại, sau khi phủ kín lại, các hoạt động mà liên quan đến vết thương sẽ dẫn đến tình trạng vết thương trở nên trầm trọng hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt cương nghị của Lương Đình, Lâm Thiến Nhân đã làm như cô nói.
Trần Phi lao ra khỏi khe đá trước, nhìn xung quanh thấy không có gì nguy hiểm, liền vẫy tay, mọi người trong hang liền nuối đuôi nhau lao ra ngoài.
Ngay lập tức, dưới sự dẫn dắt của Trần Phi, mấy người cũng đi theo con đường cũ quay trở lại bờ.
Tàu cướp biển của Barlow được cập bến cách đó không xa, lúc này đám người Trần Phi đang trốn tại một tảng đá phía sau một bụi cây.
Nhìn về phía con tàu, chỉ thấy mười tên cướp biển đang trò chuyện và uống rượu trên boong tàu. Hiển nhiên bọn chúng còn không nghĩ tới, đám người Trần Phi đang bị truy sát lại dám quay ngược lại chỗ này, cho nên bọn chúng vô cùng thư giãn.
"Kế hoạch như cũ!"
Trần Phi nói rồi đi thẳng đến rừng rậm bên cạnh, đi được khoảng năm mươi mét thì lặng lẽ ra khỏi rừng rậm, đến bãi cát và dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống biển. Toàn bộ quá trình này đều không bị bọn cướp biển phát hiện.
Lâm Thiến Nhân và những người khác trái tim như nhảy lên. Kế hoạch này có thành công hay không sẽ phải phụ thuộc vào Trần Phi!
Chỉ thấy, Trần Phi đang lặn trong nước biển, mãi cho đến khi xuống dưới con tàu cướp biển, mới nổi lên.
Lúc này, Trần Phi đều có thể nghe thấy được âm thanh trên boong tàu, nhưng bọn cướp biển không cách nào phát hiện được Trần Phi đang ở trong biển. Đây được gọi là bóng tối dưới ánh đèn, càng đến gần thân tàu, người phía trên càng khó thấy.
Tuy nhiên, Lâm Thiến Nhân và những người khác phía sau bức vách đá lại có thể nhìn thấy một cách rõ ràng!
"Hô……!"
Trần Phi hít một hơi thật sâu, lập tức cắm con dao găm vào ván gỗ của thân tàu, coi đây là điểm phát lực, không ngừng leo lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận