Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 87: Bị bắt

Michelia không phải muốn chạy trốn, mà là muốn đám cướp biển ra khỏi cái hố nơi Trần Phi đang ẩn náu, và dẫn chúng đi càng xa càng tốt!
Rốt cục, sau đi chạy được gần một cây số đến dưới sườn núi, đem tất cả đám cướp biển đều dẫn qua.
Lúc này, thể chất của Michelia đã đến giới hạn, cô có thể chạy lâu như vậy trong bộ trang phục mùa hè vào giữa đêm dưới âm độ đã là một điều kỳ tích.
"Hô, hô..."
Cô thở hổn hển, sương trắng từ trong miệng không ngừng phun ra, khí lạnh trong phổi đã làm cho ý thức bị đông cứng lại, giống như dù có hít vào bao nhiêu cũng không đủ dưỡng khí. Như là muốn nghẹt thở.
Dưới chân bắt đầu trở nên mềm nhũn, thân thể liền ngã thẳng xuống mặt tuyết.
"Fuk, con tiện nhân kia thực sự có thể chạy a!"
Terry chạy tới trước, nắm chặt lấy tóc của Michelia, lạnh giọng hỏi: "Lục Nghiên đâu? Còn cả thằng khốn đó nữa, chúng nó đâu ?!"
Michelia bị ép ngửa đầu lên, nhưng vẫn là ngậm miệng không nói một lời.
Lúc này Barlow cũng đã tới, thấy chỉ có một người, lập tức nói: "Cô ta giao cho mày, mặc kệ dùng biện pháp gì, đem miệng cô ta cạy ra cho tao. Những người còn lại, tiếp tục đi theo tao rìm."
Barlow nói xong tiếp tục dẫn đám người lên sườn núi.
Hắn cũng biết rằng Michelia nhất định sẽ dùng chiêu trò, vì vậy hắn vẫn phải tiếp tục tìm kiếm. Nhưng bắt được một đứa, cũng được coi là thu hoạch không nhỏ, ít nhất cũng có manh mối, đại khái khóa được phạm vi của bọn chúng chỉ ở trên sườn núi này.
"Ha ha ha ha ha, giao con nhỏ này cho con. Con ranh, chính mày là người đã tấn công tao trong nhà kho bí mật đúng không? Ông mày vẫn nhớ kỹ, một nô lệ của Verger. Nếu không phải vì thằng ngu ngốc đó, mày cũng không có khả năng biết về cái lỗ bí mật kia. "
Terry âm thanh hung dữ nói, dùng dây thừng đem tay của Michelia trói lại và trực tiếp treo nó lên cành cây.
Michelia lúc này đã nửa tỉnh nửa mê, không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Sau đó, một cơn đau như xé rách ra được truyền đến từ cơ thể cô. Để mí mắt khép hờ của cô phải hơi nâng lên.
Terry cầm lấy một chiếc roi sắt mềm có gai và đốt lên một đống lửa, ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt béo ú của hắn mang theo sự dự tợn và ác độc vô tận.
"Tao biết, muốn cạy miệng của mày thật không dễ dàng chút nào. Nhưng đừng nóng vội, vẫn còn thời gian, tao sẽ cho mày biết, sống còn không bằng chêt là như thế nào !!"
Terry hung dữ nói và lại vung roi lên.
Michelia nghiến răng chịu đựng cơn đau, không cho phép bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Ba!"
"Ba!"
“Ba!…”
Những cơn đau đớn như xé rách lại không ngừng ập đến, roi sắt bên trên lai đầy gai làm cho da thịt vết thương lộ ra, máu đỏ tươi từ vết thương chảy ra, liên túc rơi trên mặt tuyết, giống như hoa hồng tán loạn.
Trong toàn bộ vùng đồng bằng đầy tuyết, chỉ có tiếng cười ác độc của Terry đan xen với tiếng roi quất vào người.
Trong hang động tuyết.
Lục Nghiên nằm trên người Trần Phi, trên mặt mang theo vẻ lo lắng và tuyệt vọng.
Xung quanh lại vang lên tiếng bước chân, nhưng là bọn chúng không đi theo hướng này, nhưng mà phát hiện ra chỉ là vấn đề thời gian.
Theo sau đó là tiếng gọi của Barlow.
"Cô gái đi chúng mày đã bị tao bắt được. Lục Nghiên, nếu cô không muốn cô ta chết, hãy lập tức đi ra đi."
Những tiếng la hét tương tự không ngừng vang lên trên sườn núi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Lục Nghiên trong lòng vô cùng giãy dụa, cô không dám xác định những gì đám người này nói là thật, hay là đang lừa gạt chính mình đi ra ngoài.
Vạn nhất, Michelle cũng không có bị bắt, mà bọn chúng chỉ ở đây để dọa mình và cố gắng lừa gạt mình ra ngoài thì sao?
Lục Nghiên không ngừng nghĩ đến những suy nghĩ an ủi bản thân.
"Ách ách ách a !!!"
Nhưng đột nhiên, những tiếng gào thét thê lương của Michelia vang lên, phá vỡ ảo tưởng của Lục Nghiên. Cô cảm thấy sợi dây trong lòng như đã bị đứt, đột nhiên đứng dậy.
Đem tảng băng cứng dịch chuyển ra, cuối cùng lại nhìn thật sâu vào Trần Phi đang hôn mê.
Lục Nghiên vội vàng chạy ra ngoài, chạy được một đoạn, chắc chắn bên kia không nhìn thấy động băng ở đây, cô liền hét lên.
"Tao là Lục Nghiên, tao ở đây !!"
Nghe thấy tiếng kêu của Lục Nghiên, Barlow ngay lập tức vui mừng khôn xiết!
Quả nhiên, chỉ cần đem miệng con nhỏ kia cạy ra, liền có thể tìm được Lục Nghiên! Không cần Michelia phải nói cô đang trốn ở đâu, chính bản thân Lục Nghiên cũng sẽ không chịu nổi mà phải chủ động xuất hiện.
"Tiểu thư Lục, cô thật là không khỏi khiến mọi người lo lắng a. Đi nào, đừng để bị cảm lạnh."
Barlow bước tới và khoác một chiếc áo bông dày cho Lục Nghiên.
Nếu hắn biết sớm hơn rằng ngài Smith muốn cô, làm sao hắn dám nhốt ở trong lồng? Bây giờ, càng là không dám để cho Lục Nghiên gặp phải bất cứ chuyện gì nguy hiểm. Nếu không, sẽ không có cách nào để giao phó với ngài Smith.
"Tao không cần mày phải đạo đức giả!"
Hai mắt Lục Nghiên đỏ hoe, nhặt một khối băng cứng đã chuẩn bị sẵn, sắc như dao, dí sát vào cổ, "Thả Michelia đi, nếu không tao sẽ chết cho mày xem!"
"Đừng, đừng kích động a!"
Barlow trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng kêu lên: "Dừng tay!!"
Trên cánh đồng tuyết, khi Terry nghe thấy giọng nói của cha mình phát ra từ sườn núi, hắn biết rằng mình đã thành công.
"Thật nhàm chán, như này đã không nhịn được rồi? Còn tưởng rằng tiện nhân như mày có bao nhiêu bản lĩnh a."
Đem thanh hàn nóng đỏ vứt xuống đất, Terry cười nhạo một tiếng và ngước đôi mắt độc ác nhìn lên, chỉ thấy cặp mắt của Michelia trắng dã và hôn mê bất tỉnh.
Toàn thân đều không có một chỗ tốt, đã bị tra tấn đến không phải hình người.
Những giọt máu đỏ thắm không ngừng theo đầu ngón chân rơi từng giọt xuống tuyết, đã nhuộm đỏ cả một vùng rộng lớn.
"Súc sinh, chúng mày là một lũ súc sinh !! Ô ô ..."
Đi theo Barlow đến, Lục Nghiên chứng kiến thấy cảnh này, liền không kìm được nước mắt khóc lên, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn như thể muốn bóp chết bọn cướp biển này. Nhưng cô biết, mình không thể làm gì được.
"Được rồi, tiểu thư Lục, đi thôi. Đừng bắt ngài Smith phải đợi lâu nữa."
Hắn không quan tâm đến việc bị Lục Nghiên chửi rủa. Đây là người mà Smith muốn, làm sao có thể mắng lại được?
"Cô ta mà muốn chết thì ...!"
Đôi mắt Lục Nghiên đỏ lừ, nghiến răng nói.
"Đưa tiểu thư Lục lên tàu đi."
Barlow vung tay lên nói. Hắn thậm chí còn không thèm nhìn Michelia đang bị treo. Trong mắt hắn, Michelia bất quá chỉ là một con kiến có giá trị duy nhất là dẫn Lục Nghiên ra ngoài. Bây giờ mục đích đã đạt được, sống chết đều không có ý nghĩa.
Về phần Trần Phi, Barlow thậm chí còn không thèm đi tìm. Bất quá cũng chỉ là một con kiến mà thôi, miễn cho phức tạp. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng giao Lục Nghiên cho ngài Smith.
"Mau cứu cô ta, cầu xin các người hãy cứu lấy cô ta ..."
Lục Nghiên hét lên và bị cướp biển mang theo đến bờ biển, âm thanh dần trôi đi cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Toàn bộ hòn đảo băng tuyết lúc này đều chìm vào im lặng chết chóc.
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên buông xuống.
Trên cánh đồng tuyết, Lilith ngước mắt lên nhìn Michelia bị tra tấn đến mức không thành hình người, vung đại kiếm chém đứt cành cây, cả người liền thuận thế rơi xuống, được cô tiếp được bằng một tay.
“Thuyền trưởng, cô ta có lẽ sẽ không qua khỏi.” Bác sĩ trên tàu đến kiểm tra tình hình và nói, “Vết thương quá nghiêm trọng, mà lại còn bị đông lạnh trong hai giờ nữa, tất cả những điều này gộp này, gần như chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ. "
"Chủ nhân, chủ nhân..."
Nhưng chợt, một giọng nói yếu ớt đến cực hạn liền phát ra từ cổ họng của một cô gái đang bất tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận