Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 68: Trần Phi phẫn nộ

"Cái gì, Michelia nhỏ bé, em muốn dùng cách này tranh giành nam nhân với tôi sao?"
Lâm Thiến Nhân giống như cười mà không phải cười nâng khuôn mặt của Michelia lên.
"Không, không phải ... Michelia bẩn thỉu, không dám có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào về chủ nhân. Ngài Trần Phi là chủ nhân của tôi, còn ngài là cô chủ của tôi." Cô sợ hãi nhìn Lâm Thiến Nhân, chân thành nói.
"Cô chủ? Tôi thích cái tên này a."
Lâm Thiến Nhân mỉm cười ngọt ngào, điều này sẽ thể hiễn rõ ràng chủ quyền xưng hô của mình đối với Trần Phi, nghe thật thoải mái a.
Cô đỡ Michelia dậy, đem cát trên người phủi đi và nói: "Michelia nhỏ bé, nhớ kỹ, về sau không được phép nói rằng mình bẩn. Em không có tội, người đáng trách chính là những kẻ đã chết kia. Về sau em sẽ là em gái của tôi. Chờ cho đến khi gặp được đội cứu hộ, chị sẽ mang em về Đại Hạ. "
Đương nhiên, không phải chỉ vì một cái xưng hô, mà cô móc tim móc phổi. Nhưng vào thời điểm quan trọng, Michelia đã đỡ phát súng cho Trần Phi. Đã có thể làm được đến mức đó, hiển nhiên là đáng được đối đãi tốt.
Michelia hốc mắt đỏ hoe, hàm răng cắn chặt môi, định quỳ xuống đối với Lâm Thiến Nhân.
"Được rồi, được rồi, ở Đại Hạ có một câu châm ngôn, dưới gối nữ nhân là vàng, có biết không? Đừng chỉ hơi một tí liền quỳ a," Lâm Thiến Nhân nói.
“Đúng.” Lạc Băng gật đầu nói thêm: “Câu châm ngôn này là chị Thiến viết ra.”
"Cái gì? Chị Lạc Băng, sao chị cũng gọi em là chị a?"
"Không có cách nào khác a, ai bảo cô có khí chất của chỉ cả a? Trên người liền vác hai khẩu súng tiểu liên, tôi không dám gọi là em a." Lạc Băng nhún vai, cười nói.
Nhìn thấy hai người đang trêu ghẹo nhau, Michelia bật cười, không kém sắc so với Lâm Thiến Nhân, nụ cười của cô khiến người ta cảm thấy như gió xuân.
Trần Phi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhảy qua nhảy lại giữa sự sống và cái chết vài lần, cuối cùng cũng có thể thư giãn trong giây lát. Nhưng hắn biết rất rõ rằng sự rảnh rỗi như vậy sẽ không tồn tại được lâu.
"Người của Verger đã theo dõi con tàu cướp biển. Nếu không nhìn thấy chúng ta, sẽ rõ ràng mở ám trong đó. Xung quanh chỉ có vài hòn đảo, sớm muộn gì chúng cũng sẽ tìm đến đây. Chúng ta phải chuẩn bị thật tốt", Trần Phi nói.
Nghe vậy, mấy cô gái cũng bắt đầu trầm mặc.
Muốn dựa vào một chiếc bè và mang theo mấy người rời đi hiển nhiên là viển vông.
"Đói quá chị ơi, Adele đói quá."
Cô gái nhỏ há miệng, dùng ngón tay chỉ tay vào miệng nhỏ của mình rồi lại xoa bụng.
Ở chỗ của Verger, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa và thức ăn được ăn đều là thức ăn thừa, những thứ mà ngay cả chó cũng không thèm ăn.
"Em không thể nhịn một chút được a?"
Michelia khẽ cau mày kéo Adele lại, nhưng sâu trong đồng tử, cô không giấu được sự đau lòng.
Cô làm sao không biết em gái của mình sống ở đó như thế nào, cũng muốn tìm thức ăn để lấp đầy dạ dày cho em gái của mình, nhưng Trần Phi là người chỉ huy toàn đội hành động. Michelia biết rõ địa vị của mình, không dám đi quá giới hạn, càng sẽ không chủ động đưa ra yêu cầu đối với Trần Phi.
Adele bĩu môi, cúi đầu xuống và đứng ở một bên.
Bỗng nhiên cảm giác bị mất trọng lực, lại phát hiện Trần Phi đang bế mình lên, mỉm cười ấm áp với cô: "Đừng lo lắng, anh rất nhanh sẽ tìm được thức ăn cho Adele. Đến lúc đó chúng ta sẽ ăn thịt, ăn thịt nướng đi!"
Với đống trang bị trong tay, việc đi săn sẽ trở nên rất dễ dàng.
"Tốt a, Adele đã nửa năm không ăn thịt rồi, cám ơn ca ca!"
Cái đầu nhỏ của Adele dụi vào mặt Trần Phi, liếm môi một cái và vẫy vẫy cánh tay bé nhỏ của mình một cách thích thú. Đó là thịt a! Nửa năm trước cô đã được ăn thịt một lần, vẫn là miếng thịt bị mốc và phát mùi hôi thối.
"Người đàn ông không cho Adele ăn thịt, anh đã đem hắn đánh chết rồi. Ngoan, chúng ta hãy đi săn, cho Adele có thịt để ăn."
Trần Phi nhéo mặt búp bê của Adele, đau lòng nói. Một đứa trẻ nhỏ như vậy đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ.
Michelia cực kỳ cảm động khi thấy Trần Phi nhẹ nhàng với em gái mình như vậy. Nghe thấy sự vui vẻ của em gái, cô càng muốn khóc hơn, đau lòng đến mức không kìm được mà chảy nước mắt.
Lâm Thiến Nhân bước lên vỗ vai cô rồi theo hướng Trần Phi đi vào rừng rậm.
Nhưng mà, vừa đi dọc bờ biển một hồi, Trần Phi đột nhiên giật mình, nhìn thấy trước mặt có một bóng người quen thuộc đang ngồi xổm trên bờ cát! Sợ rằng nhìn nhầm, Trần Phi còn sững sờ thêm hai giây rồi mới lên tiếng.
"Tam Hổ!!"
Trần Phi hét lên một tiếng, bóng người ngồi xổm liền rung lên hai lần, quay đầu lại nhìn thấy Trần Phi, cũng sững sờ hai giây, sau đó đứng dậy vắt chân lên cổ chạy tới, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, chất phác cười nói: "A Phi, tôi biết rằng cậu sẽ không chết mà. "
"Đại Ngốc?"
Lâm Thiến Nhân sửng sốt một chút, thốt lên.
Nhận thấy cách xưng hô này có chút không tôn trọng, dù sao hắn cũng là bằng hữu của Trần Phi, lại lên tiếng xin lỗi: "Thực xin lỗi."
“Hắc hắc, không sao đâu, tôi vốn là đồ ngốc. A Phi, cậu đói không, ăn ốc biển không?” Hùng Tam Hổ lấy từ trong túi ra một ít ốc biển nhỏ, đưa tất cả cho Trần Phi.
"Tôi không đói bụng."
Trần Phi vỗ vỗ vai Hùng Tam Hổ, thở dài: "Ngược lại là cậu, hốc hác đi nhiều a. Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không sợ không có miếng ăn."
"Tê……"
Nhưng sau khi bị Trần Phi vỗ hai lần, khuôn mặt của Hùng Tam Hổ có chút méo mó, hít vào một ngụm khí lạnh, như thể đang rất đau.
Trần Phi cau mày, đem quần áo của Hùng Tam Hổ giật ra, liền thấy trên vai hắn có một vết thương, hiện tại đã có chút mưng mủ.
"Đây là do ai làm?!"
Nhất thời, Trần Phi tràn ngập lửa giận mà hỏi.
Từ vết thương này đến xem, chính là do người tạo thành. Hiển nhiên, trên hòn đảo này còn có những người khác!
“Không sao đâu, ha ha.” Hùng Tam Hổ thành thật gãi gãi sau đầu, coi như không có chuyện gì.
"Tam Hổ, không nghe tôi nói sao? Nói đi, là ai làm? Mang tôi đi gặp hắn." Trần Phi trừng to mắt nói.
Hùng Tam Hổ khi còn nhỏ từng bị thương ở đầu nên hơi chậm phát triển trí tuệ. Nhưng vì có vóc dáng cường tráng nên được trường thể dục thể thao tuyển thẳng vào. Trong trường học hay bị coi thường nhưng Trần Phi lại không phân biệt đối xử nên trở thành bạn thân.
Trong một lần đến một quán ăn khuya, Trần Phi xích mích cùng đám lưu manh, cũng chính là Hùng Tam Hổ là người vào thời khắc quan trọng đã cản nhát dao cho Trần Phi để không bị thương.
Mặc kệ người khác cười nhạo Hùng Tam Hổ như thế nào, Trần Phi vẫn coi hắn như một người anh em. Bây giờ anh em của hắn bị thương, làm sao hắn có thể nhịn được?
"Là Nguyên Minh Cao. Chúng ta cũng có mấy đồng học sống trên hòn đảo này. Nguyên Minh Cao là đại ca ở đây và an bài tôi đi tìm đồ ăn. Nếu số lượng không đủ sẽ bị đánh." Hùng Tam Hổ gãi đầu nói.
"Sao cậu không đánh lại?! Với thân thể của Nguyên Minh Cao, chỉ cần một cú đấm là có thể giết chết hắn a! Đi, đưa tôi đến chỗ Nguyên Minh Cao, tôi muốn xem thằng khốn này kiêu ngạo đến như thế nào." Trần Phi tức giận nói.
Khi Nguyên Minh Cao còn đi học, hắn chơi với Long Hào Vũ mỗi ngày và là ngựa ô số một của hắn. Gia đình rất giàu có, cũng là theo chân cùng gia đình Long Hào Vũ. Đều là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã và đều không phải kẻ tốt lành gì.
Dưới sự dẫn đường của Hùng Tam Hổ, đám người Trần đến một hang động.
Vừa tới nơi, liền thấy thấy mấy con ngựa ô của Nguyên Minh Cao đang canh gác bên ngoài.
Sau khi bọn chúng nhìn thấy Hùng Tam Hổ, liền chạy đến, tát vào đầu hắn ta, hùng hùng hổ hổ nói: "Cho mày đi mà đồ đâu ? Nếu mày kiếm không đủ đồ ăn, hôm nay mày sẽ không tránh được một trận đòn nhừ tử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận