Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 242: Lưu quang chất lỏng thần bí

Nhưng mà, tìm kiếm hơn nửa giờ, lại quay về chỗ cũ, hiển nhiên là không có thành công, không gian dưới lòng đất thực ra cũng không lớn, nhiều nhất chỉ có kích thước bằng bốn sân bóng đá, mà cái tế đàn này tương đương với nửa sân bóng rổ. .
"Giờ thì tin chưa?"
"Tin tin, tôi tới, bà chị, xin đừng có hại người a."
Trần Phi không còn xoắn xuýt, đã đến nước này, mặc kệ người phụ nữ này là thứ gì, cũng chỉ có thể cắn răng tiếp xúc với cô ta. Nếu không, thực sự sẽ bị vây ở đây đến chết. Dù sao đều là chết, vậy liền lên đi.
Nghĩ đến đây, Trần Phi không còn do dự nữa mà bước lên phía trước.
Mãi cho đến khi tới gần, Trần Phi mới có thể nhìn rõ hơn một chút, kém chút bị dọa cho hồn phi phách tán!
"Bà chị, mặt của người đâu ...?!"
Trần Phi chỉ thấy một thân hình yểu điệu, trên người không có quần áo, bị xích sắt tầng tầng lớp lớp buộc lại, thoạt nhìn chỉ có mái tóc xõa dài xuống đất, nhưng không thấy mặt, so Sadako còn đáng sợ hơn a.!
Trần Phi da đầu tê dại, đây so với xem phim ma còn kích thích hơn a, chẳng lẽ thật sự là nữ quỷ? Làm sao có xảy ra a?
"Hô hào cái gì?"
Người phụ nữ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.
Nguyên lại là một mực cúi đầu nên bị tóc che mất.
Trần Phi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu. Khuôn mặt này không còn chút máu, trông như một u linh, người phụ nữ vô cùng gầy gò, như thể đã lâu không ăn.
Bởi vì tế đàn rất tối, ở đây không có ánh sáng, cho nên Trần Phi không nhìn thấy nhiều, nhưng chỉ cần một lần chạm mặt này cũng đủ khiến cho Trần Phi cảm thấy quỷ dị.
"Tôi biết trong lòng cậu đang có rất nhiều nghi vẫn, nhưng những điều này không quan trọng. Dù tôi có nói ra, cậu cũng không hiểu. Dưới chỗ tôi ngồi có một bình ngọc lưu ly, cậu đem bình lưu ly mở ra, lấy đồ vật bên trong đút cho tôi.” Người phụ nữ nói.
"Bên dưới?"
Trần Phi nghe vậy liền ngồi xổm xuống, bắt đầu vươn tay sờ soạng bên dưới.
Dù sao xung quanh là một màu đen kịt, muốn dùng mắt nhìn là rất khó. Nếu như không cẩn thận, lại mò đến chỗ không nên đụng vào. Cảm giác lạnh lẽo truyền đến, tay Trần Phi run lên, còn có thể nghe được hơi thở của người phụ nữ này.
Nhưng cô cũng không nói thêm gì, dù sao hiện tại vẫn còn muốn cầu Trần Phi.
Không lâu sau, Trần Phi phát hiện dưới chỗ ngồi của người phụ nữ quả thực có một sợi dây nhỏ, Trần Phi nắm chặt sợi dây nhỏ kéo một cái, người phụ nữ hừ nhẹ một tiếng, sau đó một bình lưu ly nhỏ bị lôi ra ngoài, chỉ to bằng ngón tay cái, đã bị Trần Phi nắm trong tay, liền nhìn thấy ánh huỳnh quang mờ ảo trong bình lưu ly.
"Đây là……?"
Chỉ thấy chất lỏng trong bình lưu ly này có màu sắc rất kỳ lạ, nó giống như màu không gian sâu thẳm, giống như bầu trời đêm đen, trong đó có những hạt tròn chảy xuôi màu bạc, giống như một dải ngân hà trong bầu trời đêm mùa hè, không ngừng lưu chuyển.
Trần Phi chưa bao giờ nhìn thấy thứ chất lỏng xinh đẹp như vậy, càng không biết đây là cái đồ chơi gì. Vỏn vẹn chỉ một chiếc bình nhỏ như vậy thôi mà dường như chứa đựng cả vũ trụ khiến người ta cảm thấy rất vô cùng kỳ diệu, khó nói lên lời.
"Bà chị muốn tôi đem thứ này đút cho ăn?"
Ngay lập tức, Trần Phi nhớ đến yêu cầu của người phụ nữ. Không nhịn được nói: "Thứ này không có độc chứ? Nếu tôi đút cho bà chị ăn, chẳng may độc chết, vậy không phải tôi cõng mạng người sao? Nhìn mặt bà chị trông có vẻ cũng là người Đại Hạ, nếu bà chị chết , chẳng phải tôi gặp rất nhiều phiền phức a?"
Phải biết những thứ càng đẹp thì càng dễ có độc, chẳng hạn như nấm, về cơ bản tất cả những thứ đẹp đẽ đều là nấm độc.
Trần Phi mặc dù tung hoành biển cả, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa xuống tay với người tốt. Hơn nữa, người phụ nữ này cũng là người ở Đại Hạ. Đương nhiên, lúc này Trần Phi cũng không chắc chắn đối phương là người tốt, nhưng hắn đã bị vây ở đây, chỉ có thể dựa vào cô ta mới có thể tìm được đường ra.
"Phốc, tôi làm sao có thể tự độc chết mình a ?"
Giọng người phụ nữ vô cùng yếu ớt, nói: "Nhanh lên, nếu không tôi sẽ phải chết."
Trần Phi vừa nghe đã biết cô đói bụng như vậy, chỉ tiếc trên thân không có gì để ăn, nếu không có thể giúp cô ta đỡ đói. Hắn cũng không biết lưu quang chất lỏng này là gì, chẳng lẽ còn có thể nhét đầy bao tử? Cái này chỉ lớn bằng ngón tay cái, đừng nói là chất lỏng, cho dù là sơn hào hải vị, cũng không đủ no a.
Nhưng nếu đối phương đã nói như vậy, Trần Phi đương nhiên không nói thêm gì nữa, trực tiếp nhấc nắp bình lưu ly lên. Điều mà Trần Phi không thể ngờ được là một mùi thơm kỳ lạ từ miệng chai trào ra, khiến Trần Phi tỉnh táo trong nháy mắt!
Loại hương thơm này, Trần Phi chưa từng ngửi qua, không phải là hương của thức ăn, cũng không phải là hương của hóa chất nhân tạo, thậm chí hương hoa còn kém xa so với lưu quang chất lỏng này. Đó là một loại ... không thể tả, hương thơm của thiên nhiên.
Trần Phi không thể miêu tả cụ thể cảm giác lúc này, hắn chỉ cảm thấy tinh thần minh mẫn, tựa hồ chưa bao giờ có cảm giác tập trung cao độ như bây giờ. Ngay sau đó, hắn bất giác nhìn bình lưu ly trong tay, trong sâu thẳm tâm hồn có một ý muốn nhảy lên, muốn uống thứ chất lỏng đang chảy này.
Dường như mọi tế bào trong cơ thể đều đang gào khóc đòi ăn. Không ngừng gầm thét, yêu cầu Trần Phi uống thứ lưu quang chất lỏng này.
"Nhanh!"
Tiếng hét yếu ớt của người phụ nữ đã kéo Trần Phi ra khỏi trạng thái này.
Trần Phi sửng sốt, lưu quang chất lỏng này rốt cục có ma lực gì, vậy mà lại có thể làm cho mình lầm vào trạng thái điên rồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận