Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 261: Qua đêm

Rõ ràng, những ký hiệu mà Trần Phi tạo ra trước đó đã bị lộ, để đám cướp thuận lợi đuổi theo. Nhưng cũng không còn cách nào khác, trong mê cung kiểu này, nếu không tạo ra ký hiệu, căn bản không thể thoát ra được.
Nhưng vách núi kia đã ngăn cách được một khoảng thời gian rất dài, có thể trì hoãn được đến bây giờ đã là không dễ dàng.
"Mau!"
Trần Phi ném con trăn đã được xử lý cho Mina, trực tiếp cõng Từ Khuynh Thành trên lừng, hướng vào trong rừng rậm.
Pamir đuổi ra khỏi hang, nhìn thấy nội tạng con trăn trên mặt đất, tiến lên sờ thử, phát hiện vẫn còn hơi ấm, liền biết đám người Trần Phi chỉ vừa rời đi.
“Ngay phía trước, mau đuổi theo!” Pamir hét lên.
“Đại ca, trời sắp tối rồi, ở trong rừng rậm nguyên sinh rất nguy hiểm a!” Một tên thuộc hạ có chút lo lắng nói.
"Chúng ta có gần một ngàn người có súng ống, sợ cái rắm a! Muốn nói sợ, cũng phải là thằng ranh Trần Phi kia! Ban đêm hắn nhất định không dám loạn động, chúng ta phải nhân cơ hội này bắt được hắn." ! ”Pamir hung hăng vỗ đầu tên thuộc hạ, nói.
Hắn đã nhận ra sự thật rằng không thể bắt được Trần Phi trong ngày.
Tiếc rằng trong rừng rậm chỗ nào cũng có cây to, trực thăng phía trên căn bản không thể nhìn thấy phía dưới, nếu không Pamir sẽ trực tiếp dùng trực thăng truy tìm, cần gì phải đuổi theo như thế này.
Ngay lập tức, Pamir cùng thuộc hạ lao vào rừng rậm.
Đúng như lời hắn nói, Trần Phi thấy trời tối dần, tự nhiên không thể tiếp tục chạy. Dù sao ban đêm trong rừng rậm cực kỳ nguy hiểm, cho nên lập tức tìm một cái hang, nhóm lửa lên, chuẩn bị nướng rắn ăn.
Thịt rắn được nướng trên lửa riu riu, mùi thơm không nồng. Bởi vì không có nhiều mỡ nên thịt sau khi nướng chín có vị rất ngon. Không còn cách nào, trăn thường dùng cơ bắp để siết chết con mồi, không có khả năng có thịt mềm. Nhưng trong môi trường như này, chỉ cần có ăn là được.
“Mệt quá, ngủ trong hang đi, ngày mai liền có thể đến cảng.” Mina ngáp dài nói.
"Không thể ngủ ở đây, hang động bằng mặt đất. Chỉ cần trời mưa, hang sẽ bị ngập. Bây giờ ở Boz lại đang là mùa mưa , có thể mưa bất cứ lúc nào. Hơn nữa, hang động cũng mục tiêu theo đuổi của đối phương, bọn chúng ban đêm sẽ không nghỉ ngơi, ngủ trong hang rất dễ bị bắt.” Phi không đồng ý với đề nghị của Mina.
"Vậy chúng ta đi ngủ ở đâu?"
"Trong rừng!"
Trần Phi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Hắn chắc chắn rằng đám cướp biển sẽ không bao giờ nghĩ tới hắn sẽ ngủ trên cây cùng các cô gái.
Trước khi mặt trời lặn hẳn, Trần Phi đưa chúng nữ vào rừng rậm.
"Cọ Brazil rất tươi tốt, gỗ màu nâu cứng và thẳng, rất thích hợp để làm giường. Đây là vật liệu xây dựng yêu thích của người Maya." Trần Phi đem cây cọ Brazil chặt đứt, sau đó dựng gần một cây khác.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, sau khi hai miếng gỗ được dựng lên thì phần giữa trống, nên phải dùng một vỏ cây dài để quấn và buộc chúng vào giữa. Vỏ cây mềm và dai, có nhiều lớp, có thể chịu được cả bốn người nằm ngủ.
"Lại trải lên lá cọ."
Lá cọ có tác dụng giữ ấm không khác gì chiếc nệm.
“Cuối cùng là lá nguyệt quế, còn gọi là nóc nhà cây cọ, dùng để phòng ngừa trời mưa”.
Sau khi trải 'Nệm', Trần Phi tìm thấy những chiếc lá nguyệt quế, trông giống như một chiếc dù lớn. Cho nên, cây như tên cho thấy, vừa vặn sử dụng như một 'nóc nhà'. Chỗ ngủ vừa mới dựng lên, một trận sấm sét vang lên, mưa giông lập tức đổ xuống!
Trong rừng rậm, mưa chính là như vậy, không nói đạo lý, chớp mắt là tới.
Thế nhưng là mưa to tuy ồn ào nhưng có thể khiến người ta cảm không ai biết tại saothấy bình yên, , dù ngủ trong ngày mưa cũng sẽ bình yên hơn.
"Khi ngủ, hãy đút tay vào túi quần, nếu không sẽ bị dơi hút máu căn. Những con dơi đó thích cắn đầu ngón tay người nhất. Dơi mang rất nhiều vi rút, nhất định phải", Trần Phi dặn dò.
Chúng nữ nghe vậy, tất cả đều cẩn thận đem tay cất kỹ.
Lúc sắp sửa chìm vào giấc ngủ, Từ Khuynh Thành cảm thấy trên trán có một cỗ ấm áp, có chút kinh hãi, nhưng lại phát hiện đó là lòng bàn tay của Trần Phi, nên cũng yên tâm.
"Thân nhiệt không tăng, không có nhiễm trùng, ngủ một giấc hẳn là tốt rồi."
Trần Phi trầm giọng nói, giọng nói đủ để khiến Từ Khuynh Thành cảm thấy thoải mái.
Vết thương đã được Trần Phi chữa trị, nhưng dù sao nó cũng ở trong tình trạng hoang dã, không nhất định có thể làm được tốt, rất dễ có nguy cơ bị nhiễm trùng. Cũng may, mấy canh giờ trôi qua, Từ Khuynh Thành tình trạng không tệ, Trần Phi yên tâm, chỉ cần vết thương lành lại là được.
Đây là lần đầu tiên Từ Khuynh Thành biết được cảm giác được ai đó lo lắng. Bình thường cũng không phải là không có ai quan tâm, những những công tử quý tộc kia đều là chó liếm theo đàn, ngày nào cũng xum xoe, lại càng khiến Từ Khuynh Thành cảm thấy buồn nôn.
Nhưng Trần Phi lại khác, sức hấp dẫn của thanh niên này không phải những tên kia có thể so sánh được. Có lẽ ở nơi hoang vu này, có thể bộc lộ ra khía cạnh nguyên thủy nhất của con người, Trần Phi đã ba lần bốn lượt đứng ra quyết định vào thời khắc sinh tử, điều này khiến cô cảm thấy hắn rất đẹp trai!
Một người mạnh mẽ như Từ Khuynh Thành nhất định phải có một người đàn ông mạnh mẽ hơn, mới có thể bắt được trái tim của cô. Còn những kẻ thích làm chó liếm, tất cả đều không thể lọt vào mắt cô.
Trong suy nghĩ mông lung, Từ Khuynh Thành dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trần Phi đã sớm ngủ say, đám Pamir không có khả năng tìm được nơi này vào ban đêm, ngay cả khi chúng đi ngang qua, làm sao có thể nghĩ rằng mấy người Trần Phi lại đang ngủ trên cây?
Sáng sớm.
"Fuk, thằng ranh đó đi đâu rồi! Trời mưa to như vậy, làm sao tìm khắp hang động cũng không tìm thấy hắn!"
Tiếng gầm giận dữ của Pamir vang lên khắp khu rừng.
Hắn dẫn theo thuộc hạ tìm kiếm cả đêm, tìm khắp mọi hang động đều không thấy dấu vết của Trần Phi, không đoán ra được, chẳng lẽ Trần Phi đã trực tiếp biến mất rồi sao?
Mà Trần Phi, người đang ngủ trên cây, lúc này liền bị đánh thức bởi tiếng gầm của Pamir. Hóa ra hắn chỉ cách vị trí của Trần Phi chưa đầy hai mươi mét.
"Nhanh, đi xuống!"
Trần Phi là người đầu tiên trèo xuống khỏi cây.
Ngay lập tức, cùng đem chúng nữ đỡ lấy.
Tất cả các cô đều có chút sợ hãi, đặc biệt là Mina. Phải biết, hôm qua chính cô đã đề nghị ngủ trong hang động. Nếu đúng như lời cô nói thì kết cục chắc chắn sẽ bị bắt, nhưng may mắn thay, Trần Phi đã quyết định đúng.
"A!"
Khi Từ Khuynh Thành đi xuống, bởi vì vết thương ở chân vẫn chưa lành, khi rời đi đã chạm vào vết thương nên không khỏi đau lòng kêu lên.
Ngay lập tức, liền kinh động đén đám cướp biển sau lưng!
"Hình như có giọng phụ nữ!"
"Ngay phía trước!"
"Tao cũng nghe thấy, nhanh lên!"
Pamir và đám thuộc hạ nghe thấy âm thanh ở phía trước không xa, ngay lập tức lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất.
"Xin lỗi!"
Từ Khuynh Thành tỏ vẻ áy náy, lẽ ra có thể bí mật rời đi, nhưng bởi vì chính cô nên mới bị đối phương phát hiện, rơi vào tình huống bị truy đuổi, càng nghĩ cô càng cảm thấy áy náy.
Trần Phi không nói nhảm, trực tiếp nâng Từ Khuynh Thành lên, liêng chạy về phía trước cùng Mina và Triệu Thi m.
Bạn cần đăng nhập để bình luận