Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 145: Gặp phải hắc điếm tương kế tựu kế

Nghe câu hỏi của Michelia, Trần Phi nhìn tên ăn mày nằm trong ngõ đang đói đến chóng mặt ...
"Người anh em, mượn quần áo một chút, không phiền a?"
Trần Phi bước tới, đem quần áo của tên ăn mày cởi ra, trong ánh mắt bối rối của tên ăn mày, hắn yêu cầu Michelia mở chiếc ví nhỏ ra đưa cho tên ăn mày hai đô la.
Tên ăn mày sáng mắt lên khi nhìn thấy đô la mỹ, cũng không quan tâm đến hai con người xa lạ này là ai, tại sao lại cởi quần áo của mình, nhanh chóng trần chuồng lao ra khỏi con hẻm để mua đồ ăn.
"Em ở đây chờ tôi."
Trần Phi mặc quần áo của tên ăn xin, sau đó nói với Michelia, liền cầm lấy tiền đi đến cửa hàng quần áo.
Mặc dù bộ trang phục này rất lạ nhưng nhân viên cửa hàng quần áo không hề phản đối khi Trần Phi rút ra một xấp đô la, liền không cón bất kỳ dị nghị gì, nụ cười còn tươi hơn hoa.
Đây là biển đảo, ở đây, không có gì quan trọng hơn tiền!
Ăn mày thì làm sao? Chỉ cần có tiền, cũng sẽ là thượng đế ăn mày! Sẽ không có ai nghi ngờ, một tên ăn mày tại sao lại có nhiều tiền như vậy, bởi vì đối với chúng điều đó không quan trọng, không cần biết tiền đến từ đâu, dù là trộm cướp cũng được, miễn đó là tiền thật, đều có thể sử dụng được!
Phải biết rằng hòn đảo này thuộc quyền quản lý của cướp biển, nó đều là một màu đen từ trên xuống dưới, vậy thì quan tâm đến việc số tiền đó từ đâu ra để làm gì?
Hắn chọn cho mình một bộ quần áo rất bình thường, sau đó tùy theo chiều cao và thân hình của Michelia, lại chọn cho cô một chiếc váy hoa xinh xắn, đôi tất nhỏ màu trắng, đôi giày vải ... Tóm lại, trông giống như một thiếu nữ trẻ đẹp.
Nếu Michelia tự mình lựa chọn, cô ấy nhất định sẽ chọn con đường nóng bỏng, không phải Trần Phi không thích, mà chỉ là hắn thích loại gái ngoan này hơn.
"Còn lại đều là tiền boa, không cần đếm."
Trần Phi trực tiếp vung tay, nói với nhân viên bán hàng, cầm quần áo rời khỏi cửa hàng quần áo, mua thêm hai chai nước ở cửa hàng hàng hóa bên cạnh rồi quay trở lại con hẻm.
Hai người không nói lời nào, chỉ mở nắp chai uống từng ngụm nước nhỏ, sau khi cơ thể quen dần, họ ngẩng đầu lên, đổ cả chai nước lớn vào bụng.
"Hô, cẩu cẩu sống lại a!"
Michelia tinh thần sảng khoái, mặc dù chưa ăn gì, cảm thấy rất đói, nhưng sau khi bổ sung nước, tính mạng của liền không còn nguy hiểm nữa.
Trần Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được uống nước. Đưa bộ quần áo đã mua cho Michelia, "Mặc vào xem."
"Thì ra là chủ nhân thích phong cách này a."
Trước mặt Trần Phi, Michelia mặc chiếc váy vào, rồi lại xoay người, chiếc váy tung bay trong gió, khuôn mặt xinh đẹp và chiếc váy xinh đẹp này càng khiến cô trở nên thuần khiết.
"Nhưng chủ nhân, ngài vẫn quên mua thứ gì đó cho Michelia."
"Thứ gì? Tôi sẽ đi mua nó ngay bây giờ."
Ngay lập tức, hắn nhìn thấy Michelia đang kiễng chân lên, khóe miệng nở nụ cười, nói bên tai Trần Phi với đôi má ửng đỏ: "Xích chó"
"Lạch cạch."
Trần Phi như thương lệ thưởng cho cô một cái gõ lên trán, nhưng Michelia không khó chịu mà còn che trán với vẻ thích thú.
"Không cứu nổi, không cứu nổi a..."
Bất lực lắc đầu, Trần Phi cảm thấy sợ rằng mình sẽ không thể uốn nắn cho cô trờ lại bình thường, không bị cô nắn ngược lại đã là rất tốt rồi.
"Chủ nhân, chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Đi ăn trước cho no bụng, sau đó tìm cách lên tàu rời đi."
Trần Phi đưa Michelia ra khỏi con hẻm, sự phồn vinh của hòn đảo này hoàn toàn không thuộc về các thành phố hạng hai, hơn nữa xét về chợ đêm thì còn tuyệt vời hơn!
Có quán rượu, câu lạc bộ đêm và quầy bán đồ ăn nhanh ban đêm ở khắp mọi nơi. Có thể nhìn thấy các đám người ở đây đều có một cuộc sống xa hoa lãng phí.
Đến một quầy ăn tối, tìm một chỗ hẻo lánh trong góc, Trần Phi bắt đầu gọi món.
Cả hai người đều như vừa được thả ra khỏi nhà tù đói khát, đã đặt rất nhiều xiên que đủ loại.
Chẳng mấy chốc, ông chủ dọn ra các món ăn.
"Hai vị khách quý, hai người tự mình tới đây du lịch sao? Hay là có vị đại nhân nào mời đến thăm?"
Ông chủ coi như đã quen nhau, cười thật lòng rồi hỏi han hai người.
"Bọn tôi đến đây chơi một mình."
Trần Phi tùy ý đáp lại, nhưng sau khi nói xong, anh phát hiện ra ánh mắt của Michelia không đúng.
"Vậy a, trên đảo này có rất nhiều thứ để chơi, hai người cứ vui vẻ thoải mái. Tôi sẽ coi cốc bia này như một món ăn đãi hai người." Ông chủ mỉm cười và lấy ra một cốc bia từ trong tủ đông và đặt nó trên bàn.
"Vậy thì cảm ơn."
Trần Phi thản nhiên nói, hắn đã cảm thấy chân của Michelia dưới gầm bàn đang dẫm lên chân mình.
Có lẽ, cô đã nhìn ra vấn đề!
Điều này làm cho Trần Phi không biết có nên ăn hay không, Michelia thấy có gì đó không ổn nên rất có thể đồ ăn có vấn đề. Trong trường hợp này, ăn chính là để chào đón cái chết. Nhưng nếu không ăn sẽ nhìn rất kỳ quái, để ông chủ nhìn thoáng qua là đã bị lộ tẩy?
Phải biết rằng đây là lãnh địa của cướp biển, chủ quán này chắc chắn phải có quan hệ với Casey mới có thể mở cửa hàng tại đây. Vì vậy, nếu phát hiện ra điều bất thường, không phải là có tật giật mình, mà sẽ trực tiếp cưỡng ép đến chính diện đối chất.
"Chủ nhân, thịt nướng rất ngon a!"
Ngay khi Trần Phi đang ở trong tình thế khó xử, liền thấy Michelia vậy mà đã bắt đầu ăn.
Lập tức, hắn cảm giác được bắp chân bị đạp, ngầm hiểu được, cũng bắt đầu ăn theo như gió cuốn.
Michelia không phải kẻ ngốc, nếu cô ấy đã bắt đầu ăn, hẳn là không có vấn đề gì.
Trần Phi hồi tưởng một chút, chính là sau khi chủ quán hỏi về bia, Michelia mới phát hiện ra rằng có mờ ám. Như vật có nghĩa là, đối phương đang xem các món ăn. Có lẽ, vấn đề là bia, mà những món nướng này không vấn đề gì.
Hắn không biết tại sao chủ quán muốn hạ thủ với mình và Michelia, nhưng ít nhất có một điều, hắn nhất định không nhận ra mình là người đã giết mấy tên cướp biển trong cảng, nếu không hắn sẽ không dùng cách này, trực tiếp bắt lại là được.
Nói cách khác, đây là một hắc điếm, nó không chỉ nhắm vào bản thân mình và Michelia, có lẽ, hắn cũng đã xử lý rất nhiều khách hàng theo cách này. Trần Phi trong lòng đã nhận định như vậy.
Trong khi ăn thịt nướng, Trần Phi đã lặng lẽ chú ý đến biểu hiện của chủ quán, và phát hiện ra thỉnh thoảng, ánh mắt của hắn sẽ lướt qua đây, giả vờ bình thường, nhưng rõ ràng, hắn đang chú ý đến cốc bia trên bàn.
"Ăn no rồi, đến uống bia a."
Trần Phi biết rằng nếu không chạm vào bia, sẽ có thể khơi dậy sự nghi ngờ từ phía đối phương. Hơn nữa, Trần Phi còn muốn tương kế tựu kế, từ miệng đối phương moi ra một số thông tin hữu ích. Vì vậy, hắn mở bia tươi, rót cho mình và Michelia mỗi người một ly.
Có thể thấy rõ ràng ánh mắt của chủ quán trở nên nóng bỏng, khi Trần Phi nhìn sang, chủ quán nhìn có vẻ đơn giản và lương thiện lập tức đưa mắt đi chỗ khác.
"Chủ quán, tính tiền!"
Trần Phi trực tiếp hét lên.
"Được rồi, tổng cộng là bảy mươi ba đô la. Hai vị khách, không muốn uống bia này sao? Đừng lãng phí một cốc bia mát lạnh." Ông chủ làm bộ thiện chí nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận