Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 404: Uống cho ông

Lần này tất cả mọi người đều sợ ngây người, hiển nhiên họ chưa từng thấy qua người nào uống rượu mạnh như này. Phải biết rượu vodka có nồng độ rất cao, nhất định phải trộn lẫn với những thứ khác mới có thể uống được, nhưng Trần Phi lại là trực tiếp ngửa đầu dốc thẳng vào miệng, uống như vậy chẳng lẽ không sợ chết sao?
Liêu Triết Hàn cùng Ôn Hồng Đức cũng một mặt kinh ngạc, hai người nhìn nhau thất thần, tên nhà quê này chơi quá ác, bất quá vẫn không có ngăn cản. Cho dù là uống chết thì sao? Bất quá cũng chỉ là tăng thêm trò cười.
Chẳng mấy chốc, chai vodka của Trần Phi đã cạn đáy, hắn thực sự đã uống hết cả chai, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn nữa là Trần Phi lúc này mặt không đổi sắc tim không đập, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ đối với người này vodka cũng chỉ là rượu thường sao?
Hiển nhiên, cho dù rượu có nồng độ cồn cao bao nhiêu, đối với một võ giả như Trần Phi mà nói, căn bản không có chút áp lực nào, giống như uống nước, bởi vì nội tạng cường hãn nên sẽ có thể nhanh chóng phân giải cồn, không để nó ảnh hưởng đến cơ thể.
Tất cả mọi người đều xem như một kỳ quan, cho tới bây giờ họ chưa từng thấy qua người nào uống rượu như vậy, nhưng cho dù như vậy, cũng không có mảy may hâm mộ, ngược lại còn coi Trần Phi như một thằng hề!
Cũng giống như đi xem xiếc thú, mặc dù động vật làm được động tác tinh diệu đến mức nào đi chăng nữa, thì trong mắt khán giả, đó chỉ là trò cười!
Sở Mộng Vũ vốn muốn đi lên hỏi thăm tình huống của Trần Phi, dù sao hắn cũng uống nhiều như vậy, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ vô địch muốn ăn đòn của người này, lập tức lại trở nên phiền muội không thôi, trong lòng hừ lạnh một tiếng: “Coi như có xảy ra vấn đề gì, cũng chính là do anh khoe khoang!"
"Người này thật sự rất khôi hài a, mẹ nó, một hớp một bình vodka, ha ha."
"Có thể là do nghèo quá, lần đầu thấy được vodka chính hiệu, đâm ra thèm thuồng uống nhiều một chút?"
Liêu Triết Hàn cùng Ôn Hồng Đức cười lạnh xoay người lại, như thể vừa xem xong màn biểu diễn, chuẩn bị tan cuộc rời đi.
Thế nhưng tại giây tiếp theo, hai người đều cảm thấy tóc trên đầu mình truyền đến một trận đau đớn!
"Mặt mũi tao cho, chúng mày lại không dám tiếp?"
Trần Phi nắm tóc hai người, trực tiếp ấn đầu trên bàn rượu, trầm giọng nói: "Tao đã sớm nhắc nhở chúng mày rồi? Mặt mũi này không tiếp, cũng đừng trách tao trở mặt?"
Trần Phi mỉm cười, thế nhưng trong mắt mọi người, nụ cười này lại vô cùng đáng sợ!
Nếu chúng mày thích nháo với ông, vậy thì ông sẽ nháo với chúng mày.
Toàn bộ phòng bất ngờ trở nên yên tĩnh, sau đó mọi người đột nhiên hét vào mặt Trần Phi!
"Mẹ nó, mày làm cái gì vậy?!"
“Thằng nhà quê này muốn lật trời đúng không!”
"Muốn chết sao?"
Hành động của Trần Phi giống như đốt cháy một thùng thuốc nổ, trong nháy mắt, toàn bộ phòng trở nên hỗn loạn.
Lê San San nhướng đôi mắt phượng đỏ rực, không ngừng quát bảo Trần Phi buông bạn trai Liêu Triết Hàn của cô ra.
Sở Mộng Vũ cũng vội vàng kéo Ôn Hồng Đức ra.
Đổng Ca Vận cũng đến để hòa giải.
Những bạn học còn lại thậm chí còn chỉ tay vào Trần Phi, hiển nhiên cho rằng việc bọn họ cười nhạo tên nhà quê này điều đương nhiên, nhưng chỉ cần đối phương có chút phản khản, liền sẽ trở thành bất kính.
Lúc này, Tiêu Lăng Thiên nãy giờ vẫn ngồi thẳng người cũng đứng dậy, khí thế nói: “Hôm nay mọi người đến đây chơi vui vẻ, gây ồn ào sẽ không tốt, hiểu không?"
"Không hiểu, uống cho ông."
Trần Phi hoàn toàn không cho Tiêu Lăng Thiên chút mặt mũi nào,trực tiếp mở hai chai vodka bằng tay không, đổ thẳng vào miệng của Liêu Triết Hàn và Ôn Hồng Đức, hai người lập tức bị rượu cay làm cho chảy cả nước mắt, lỗ mũi đỉ bừng.
Họ muốn vùng vẫy, nhưng sức mạnh của họ làm sao có thể so sánh với Trần Phi? Chỉ có thể mặc cho Trần Phi đè lên bàn, không ngừng đổ vodka vào miệng. Cổ họng giống như sắp bốc chảy, thống khổ tột cùng.
Chờ khi mọi người đều kịp thời phản ứng lại, Trần Phi đã cho hai người uống hết rượu.
Tất cả mọi người trên mặt đều là tràn ngập khiếp sợ, hiển nhiên họ không nghĩ tới Trần Phi vậy mà lại hung tàn như vậy, cưỡng ép hai đại thiếu uống rượu.
Điều khiến họ càng không thể tin được là Trần Phi lại dám làm điều này sau cả khi Tiêu Lăng Thiên đã đứng ra làm hòa.
“Tên nhà quê đáng chết!” Lê San San nhanh chóng đỡ bạn trai Liêu Triết Hàn của cô dậy, tức giận nhìn chằm chằm Trần Phi.
Những bạn học còn lại cũng cố gắng hết sức giúp đỡ Ôn Hồng Đức và trừng mắt nhìn Trần Phi.
Hai người bị Trần Phi say rượu nhìn chằm chằm Trần Phi một cách hằn học: "Thằng chó, mày chết chắc rồi."
Lúc này, Sở Mộng Vũ cũng đi đến trước mặt Trần Phi.
"Anh nói xem, tiếp theo muốn làm gì?"
Trần Phi vẫn một mặt lạnh nhạt, cứ như vậy nhìn Sở Mộng Vũ, vào lúc đó, ngay sau đó trong người cô liền sinh ra một loại cảm giác hôn mệ, giống như trước mặt người thanh niên niên, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé.
Bằng không mà nói, làm sao có thể đắc tội hai đại thiếu và vẫn bình tĩnh như vậy?
"Anh nhanh về đi."
Cuối cùng Sở Mộng Vũ cũng chỉ có thể nói ra một câu như vậy.
Cô biết chuyện hôm nay không thể trách Trần Phi, dù sao đối phương cũng là người gây sự trước, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua, cô cũng không trơ mắt nhìn xem Trần Phi bị đánh chết?
Nếu không phải có Tiểu Niệm cùng chị họ, có lẽ cô thật sự không thể chịu được... Sở Mộng Vũ ngẫm lại, phát hiện cô cũng không có cách nào xuất ra lòng dạ hung ác này.
Tuy trong lòng vẫn không muốn thừa nhận, nhưng dù sao đây cũng là chồng chưa cưới của chị họ, ngoại trừ mình cùng cha mẹ, cũng chỉ có hắn cùng Tiểu Niệm, con số này không phải nhiều cho nên cũng không thể ít hơn được.
Nghe Sở Mộng Vũ nói như vậy, Trần Phi không khỏi nở ra nụ cười, cười đến vô cùng tự nhiên.
Hắn không quan tâm cô gái này tùy hứng đến mức nào, nhưng ít nhất cũng có một điểm, đó là bản chất của cô ta không thể xấu.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, giống như việc chó đớp cứt là điều không thể thay đổi, hầu hết những con chó trong phòng riêng này sẽ đều sẽ phải đớp cứt. Nếu Sở Mộng Vũ ở cùng họ, Trần Phi tự nhiên sẽ không quản quá nhiều, chỉ là cảm thấy tiếc cho Thiến Thiến.
"Tốt, rất tốt, cậu dám không nghe lời của tôi."
Tiêu Lăng Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Phi, trầm giọng nói: "Thân là người trong võ đạo, tôi sẽ không cùng cậu chấp vặt. Vừa rồi tuy tôi đã khuyên cậu thu tay lại, nhưng thực ra đó chính là che chở cho cậu. Nhưng người như cậu đã không biết tiếp thu, lại còn cố chấp ra tay, tiếp xuống kết cục như nào, tôi cũng chỉ đành trơ mắt nhìn."
Trần Phi cười khẩy, "Không ngờ tới ở đây cũng có một thằng hề như vậy."
"Ý cậu là gì?!"
Tiêu Lăng Thiên ngay lập tức giận dữ.
Hắn đang cố gắng giữ chậu nước cho không bị đổ, nhưng lại bất ngờ bị Trần chọc thủng một lỗ, liền có chút thẹn quá hóa giận đứng lên.
"Cần tao nói rõ sao?"
Trần Phi vẫn trực tiếp đối mặt với sự tức giận của Tiêu Lăng Thiên, bình tĩnh nói: "Khi hai con chó ngu ngốc đó ẳng ẳng trước mặt ông, mày làm gì, bị điếc hay mù? Chờ ông bắt đầu phản kích, mày lại khôi phục thính giác cùng thị giác có phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận