Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 56: Bị bắt

Trần Phi liền nhìn cũng không, trực tiếp mang theo ba cô gái chạy nhanh về phía bờ biển phía đông.
"Trần Phi, nói cho tôi biết, tại sao đàn voi chỉ tấn công cướp biển mà không phải chúng ta? Rõ ràng cướp biển cách xa đàn voi hàng trăm mét, nhưng chúng ta chỉ cách mười thước?" Michelia tò mò hỏi.
Nếu như không thể nhận được câu trả lời, toàn thân liền giống như bị kiến bò.
Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng vô cùng tò mò và họ cũng rất muốn hỏi.
"Loài voi có thị lực rất kém nên dù chúng ta ở rất gần chúng cũng không thể nhìn thấy. Nhưng khứu giác của chúng rất tốt, chúng có thể ngửi được ngay cả khi chúng ở rất xa. Vì vậy, nếu ở lại gần voi, gió sẽ mang theo mùi của người vào trong vòi voi. Mà chúng ta đang xuôi gió, gió thổi về phía bên kia, voi tự nhiên sẽ không ngửi thấy mùi của chúng ta. ”Trần Phi chậm rãi nói.
Ba cô gái nghe xong đều sững sờ, hiển nhiên không biết có nhiều cách như vậy.
Sau lưng, tiếng gào thét của đám cướp biển cũng dần trôi đi, Trần Phi dần dần nhìn thấy bờ biển phía đông đang ở trước mặt. Khiến Trần phi cảm thấy vui mừng chính là không có con tàu cướp biển nào được nhìn thấy trên đường bờ biển, có nghĩa là bọn họ vẫn chưa bị đám cướp biển bao vây!
Tuy nhiên, muốn ra khơi không hề dễ dàng, vì không có con tàu nào cập bờ, thậm chí là một con tàu phế liệu cũng không có!
“Xem ra chúng ta không thể rời đi được, trước tiên chỉ có thể chọn một chỗ trốn.” Michelia nhìn thoáng qua, liền phán đoán.
"Giờ mà trốn thì khác nào ngồi chờ chết. Bọn chúng có hơn ngàn người, có thể không tìm thấy chúng ta sao?" Trần Phi trực tiếp từ chối đề nghị.
Hiện giờ chỉ có vài trăm tên đang đuổi theo, nhưng nếu không bắt được Lâm Thiến Nhân, thì càng ngày sẽ càng có thêm nhiều tên cướp biển tham gia.
Thậm chí, nếu Lilith không thể bắt được, sẽ còn có thêm những băng cướp biển khác đến!
Đối với đám người Trần Phi mà nói, thời điểm tốt nhất để trốn thoát chính là bây giờ! Chính là thời điểm này! Càng kéo dài về phía sau càng khó thoát. Đặc biệt là khi bờ biển phía đông cũng bị bao vây bởi tàu cướp biển, đến lúc đó tuyệt đối không có khả năng chạy thoát!
"Các cô đi lấy cây hoa dâm bụt và dây leo, ưu tiên dây leo trắng và dây leo rồng. Nếu không có, hãy cố gắng tìm những loại dây leo có độ mềm dẻo cao."
Sau khi Trần Phi hướng dẫn xong, hắn trực tiếp cầm khẩu AK47, đi đến rừng trúc bên bờ biển, bắn vào nút tre phía trước!
"Phanh, phanh, phanh!"
Tiếng súng không ngừng vang lên trên bờ biển, một phát súng có thể đánh sập một cây tre, nhanh hơn nhiều so với việc đốt nó trước rồi dùng dao chặt.
Rõ ràng, Trần Phi muốn làm một chiếc bè tre và rời hòn đảo trên một chiếc bè tre.
"Một chiếc bè tre nhỏ gần như không thể trôi xa trên biển. Cậu có chắc mình muốn làm điều này không?" Michelia thở dài hỏi, nhưng công việc thu thập dây leo và hoa râm bụt biển vẫn chưa dừng lại.
“Ở lại chắc chắn sẽ chết, ra khơi còn có cơ hội để liều mạng, đã chết thì phải chết trong chiến đấu chứ không phải cứ ngồi chết một chỗ”.
Trần Phi ánh mắt lạnh lùng, mang theo quyết tâm vô hạn!
Trong lòng Michelia không khỏi run lên, không khỏi có chút choáng váng. Chàng trai phương Đông này toàn thân trên dưới đều toát ra khí chất làm người ta phải say mê. Cũng không biết phải diễn tả như thế nào, cho dù là vào thời khắc tuyệt mệnh như thế này, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của hắn cũng sẽ khiến nội tâm an tĩnh lại!
Chẳng mấy chốc, Trần Phi đã ngắt hơn chục cây tre.
Khắc dấu trên cây tre đầu tiên, sau đó dùng xẻng quân dụng cưa một vòng tròn nhỏ rồi dùng chiếc cạy cửa sổ trên cán chọc mạnh cho lỗ thủng xuất hiện.
Đem hợn chục cây tre sắp xếp cạnh nhau, dùng một cây sồi chắc chắn, nhắm vào lỗ và xuyên qua tất cả lỗ trên cây tre cùng một lúc. Tổng cộng bảy cây sồi đã được sử dụng, được luồn qua các khớp tre khác nhau của cây tre dài, và cuối cùng được cố định chặt bằng cây dâm bụt biển và các loại dây leo khác nhau.
Sau đó, hắn dùng da sói tạo một cánh buồm ở phía trên. Lại làm thêm mấy cái mái chèo, một chiếc bè nhỏ đơn giản coi như hoàn thành.
Còn chiếc bè tre này, liệu có thể chống chọi được với những cơn sóng dữ dội của biển cả hay không? Có thể đến một hòn đảo khác một cách an toàn không? Trần Phi không biết, hắn cũng sẽ không nghĩ về điều đó. Điều duy nhất trong tâm trí hắn lúc này là rời đi!
"Đi!"
Trần Phi kéo chiếc bè tre đến chỗ nước cạn, để các cô gái ngồi trước rồi đợi đến khi đợt sóng kế tiếp ập đến, hắn bất ngờ đẩy mạnh, chiếc bè tre liền trôi ra biển. Lúc này hắn dùng một cây sào và nhảy lên bè tre.
Đem cánh buồm bằng da sói căng ra, bốn người cũng bắt đầu chèo theo sức đẩy của gió biển, chiếc bè tre dần dần rời xa bờ.
Lúc này, đám cướp biển đang đuổi theo phía sau rốt cuộc đều cảm nhận được bờ biển phía đông!
"Chết tiệt, thằng nhóc này thực sự đã làm một cái bè tre?"
"Phải nhanh chóng gửi tín hiệu, không thể để cho bọn chúng rời đi!"
"Thuyền trưởng Moretti sẽ lột da chúng ta nếu chúng ta để chúng chạy trốn!"
Đám cướp biển sợ hãi kêu lên, lấy ra một cây pháo sáng, rút ra kíp nổ, trong nháy mắt liền vọt lên bầu trời.
Trần Phi cau mày, bây giờ hắn chỉ cách bờ biển hơn một trăm mét, không đủ xa!
Hiển nhiên, hiện tại vẫn chưa ra khỏi phạm vi không an toàn.
Trước khi bị quân chủ lực của đám cướp biển bao vây, phải nhanh chóng đi xa hơn, không thể để chúng định vị đến!
"Trần Phi, biển, tàu cướp biển ...!!"
Vào lúc này, Lâm Thiến Nhân đột nhiên hét lên.
Trần Phi nhìn theo hướng chỉ của Lâm Thiến Nhân, vẻ mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Trên biển nơi màn đêm sắp buông xuống, có hai chiếc tàu cướp biển đang tiến về phía bên này.
Chiếc tàu phía trước treo một lá cờ cướp biển với hình ảnh là một cái đầu lâu với một bông hồng trên miệng.
Ở phía sau của con tàu, có hai lá cờ. Lá cờ lớn phía trước cũng là hình ảnh đầu lâu ngậm bông hoa hồng, nhưng có một lá cờ nhỏ phía sau là hình đầu lâu gớm ghiếc và ở giữa là một con rết xoắn đáng sợ!
"Đó ... đó là Lilith và Moretti, chúng ta đã bị cả hai bọn họ vây quanh rồi !!?"
Michelia ngạc nhiên thốt lê, không nghĩ tới, một bạo chúa và một đội trưởng dưới trướng lại đích thân đên đây bọc đánh bọn họ. Đây hoàn toàn là không cho người ta bất kỳ đường lui a!
Trần Phi cau mày, thần sắc ngưng trọng tới cực điểm!
Bây giờ, giống như đã biến thành tử cục!
Tuyệt đối là tử cục! !
"Oanh !!"
Ngay tại giây tiếp theo, một tiếng pháo dữ dội vang lên!
Trần Phi hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ thấy một quả đạn đại bác hạ cánh ngay cách chiếc bè tre mười mét.
"Rầm rầm!!"
Đạn pháo bắn xuống đã dẫn đến nhưng cơn sóng gió động trời !
Trong tích tắc, chiếc bè tre có vẻ vững chắc lúc này như là bã đậu, bị sóng đánh tan thành từng mảnh!
Trần Phi và ba cô gái trực tiếp rơi xuống biển, liền bị vậy quanh bởi nước biển băng giá và bao phủ trong bóng tối !
Trần Phi sặc mấy ngụm nước bọt, ngẫu nhiên lôi kéo, không biết là lòng bàn tay của ai.
Vì trời tối nên không nhìn thấy gì trên biển. Trong lòng của Trần Phi như chìm xuống đáy vực, hắn kéo người này lên mặt nước và tìm một chiếc cọc tre nổi để giữ, lúc này hắn mới nhận ra cô gái được hắn kéo lên chính là Michelia.
"Thiến Thiến, chị Lạc Băng..."
Trần Phi trong lòng rối loạn, chuẩn bị tiếp tục chìm xuống nước.
Dưới nước tối đen như mực, nếu không mau cứu lên thì chính là vĩnh biệt!
Nhưng ngay lúc này, Michelia đột nhiên ấn đầu Trần Phi xuống nước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận