Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 511: Michelia thụ sủng nhược kinh!

Nhưng mà, Khả Khả chỉ thấy Băng Ma Lang to lớn lại đứng ở đó không nhúc nhích, khí tức đáng sợ còn đang trên người nó phát ra, khiến cho lông tơ người ta đều dựng ngược lên.
Đuổi theo sau còn có Tôn Hữu Tài cũng dừng lại, ánh mắt tràn ngập kiêng kị trốn sau tảng đá, hắn cũng không nghĩ tới Băng Ma Lang vẫn còn ở đây, chẳng phải là ăn xong Trần Phi liền rời đi sao?
Dù sao Trần Phi coi như mạnh đến đâu, trước mặt Băng Ma Lang trưởng thành hẳn là cũng chỉ trong nháy mắt bị miểu sát đi?
Tôn Hữu Tài bắt đầu lui về phía sau, cho dù trong lòng ngấp nghé thèm muốn Khả Khả, nhưng cũng không có khả năng trong hoàn cảnh như này áp dụng, dù sao Băng Ma Lang vẫn còn ở đây.
"Đã tới, cũng đừng đi."
Tuy nhiên ngay lúc này, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Khả Khả cùng Tôn Hữu Tài đều cảm thấy trong lòng chấn động, giống như tiếng sét nổ bên tai. Đó không phải là giọng nói của tiểu thanh niên kia sao? Làm sao nghe còn bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ không phải đã chết dưới miệng Băng Ma Lang sao?
Một giây sau, Trần Phi sắc mặt u ám liền từ bên trong sơn động đi ra.
Michelia đã bị đánh thức, điều đó khiến hắn rất khó chịu.
Băng Ma Lang đứng ở đó run lẩy bẩy, trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy sợ hãi.
Băng Ma Lang này thế nhưng là từ Ma Long Lĩnh xông ra, mà Xen Lẫn Giới trong tay Trần Phi lại có uy áp của Tử Linh Lung.
Trước đây, Tử Linh Lung bất quá chỉ có cảnh giới Võ Sư, liền đã có thể chế trụ sinh vật dưới lòng đất ở Ma Long Lĩnh, mà bây giờ đã là Võ Hoàng đỉnh phong, dạng này dù chỉ phát ra một chút xíu khí tức cũng đủ khiến các ma thú ở Ma Long Lĩnh cảm thấy như thần linh giáng thế, chỉ có thể bò lổm ngổm thấn phục.
"Đi cắn chết tên đó đi."
Trần Phi lạnh lùng nói, Băng Ma Lang thu được mệnh lệnh, ngay lập tức như điên lao về phía Tôn Hữu Tài.
Tôn Hữu Tài lập bị dọa cho ra cả nước tiểu, hắn chính là chết cũng không nghĩ đến một đầu ma thú Võ Vương vậy mà lại nghe theo người thanh niên này chỉ huy, chẳng lẽ người này là quỷ sao?
Lúc này liền vung chân phi nước đại.
Khả Khả chứng kiến Băng Ma Lang vọt qua trước mắt mình, toàn thân đều nổi lên da gà. Đây chính là ma thú cao hai tầng lầu nha, nếu là bị cắn một cái, chỉ sợ mình sẽ bị xé thành hai nửa, cũng may tiểu thanh niên kia có thể không chế a.
Lúc này ánh mắt Khả Khả nhìn về Trần Phi càng thêm kỳ dị, thanh niên đẹp trai này đến cùng là lai lịch gì? Một thân một mình dám lên núi, phong thái anh tuấn lạnh lùng, thực lực càng thêm kinh khủng.
Lập tức, trong lòng Khả Khả liền xuất hiện một cảm giác rung động.
Ngay sau đó, Băng Ma Lang đã lao tới trước mặt Tôn Hữu Tài, dùng móng vuốt khổng lồ của nó chụp thẳng vào đầu hắn.
Trong lúc vội vàng, chỉ thấy Tôn Hữu Tài rút ra một tấm phù chú, trong miệng nói lẩm bẩm gì đó, trong nháy mắt phù chú liền bốc cháy.
"Oanh!"
Ngay sau đó, công kích của Băng Ma Lang gõ xuống người của Tôn Hữu Tài, chỉ nghe ‘Ông’ một tiếng, sau lưng Tôn Hữu Tài liền xuất hiện một màng sáng kim sắc, ngăn cản được công kích của Băng Ma Lang.
Nhưng Tôn Hữu Tài vẫn phun ra một ngụm máu, thân ảnh của hắn lập tức bay ra ngoài như trúng phải đạn pháo, đập mạnh vào tường băng rồi trượt xuống, mắt thấy Băng Ma Lang lần lữa lao tới, hắn lại lần nữa rút ra một tấm phù chú.
"Rầm rầm..."
Chỉ thấy năng lượng của tấm bùa này trực tiếp chui vào trong lòng đất, trên mặt đất nơi hắn đứng đột nhiên mở ra một khe băng, thân hình lập tức biến mất trong khe băng, sau đó triệt để không thấy bóng dáng.
Băng Ma Lang không giết được Tôn Hữu Tài, lập tức hoảng sợ bò đến dưới chân Trần Phi, trong mắt tràn đầy sợ hãi, sợ Trần Phi sẽ giết mình.
"Cút đi, phế vật vô dụng."
Trần Phi hừ lạnh một tiếng.
Như thể được đại xá, Băng Ma Lang thậm chí còn dập đầu mấy cái, lúc này mới như bay chui vào khe đất biến mất không thấy gì nữa.
Khả Khả ở một bên hoàn toàn chấn động, cả người ngẩn ra, người này là thần sao? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô tuyệt đối sẽ không tin một ma thú Võ Vương lại có thể cúi đầu xưng thần trước một người.
"Cô tốt nhất đợi đến hừng đông rồi trực tiếp xuống núi, tiếp tục đi lên chính là tìm đường chết, thừa dịp lúc này còn có thể lái xe." Trần Phi trở lại trong sơn động, chỉ để lại nhàn nhạt một lời nói.
Khả Khả bướng bỉnh nói: "Không có Tôn Hữu Tài mà thôi, chẳng lẽ chính chúng tôi lại không thể leo núi sao?"
"Ngu xuẩn. Hắn trước mặt ma thú Võ Vương còn có thể chạy trốn, cô cảm thấy hắn sẽ là Võ Sư bình thường sao? Hắn có át chủ bài mang theo các người tới đây, hiển nhiên là có mục đích. Nếu là tiếp tục lên núi, chắc hẳn phía trên có nguy hiểm đang chờ đợi.
Trần Phi khoát tay không nói nhiều: "Nói đến thế thôi."
Những phù chú mà Tôn Hữu Tài vừa sử dụng rõ ràng là có cao thủ chế tác cho hắn dùng, đặc biệt là Băng Độn Phù, đây hoàn toàn dựa theo địa hình Everest mà luyện chế thành, đã có những chuẩn bị như vậy, phía sau tên này tất nhiên là có thế lực.
Nghĩ rõ điểm này, Trần Phi cũng bắt đầu cảnh giác, xem ra nếu tiếp tục đi lên, sẽ không yên ổn, phía trên có thể sẽ có chút nguy hiểm chờ đợi. Bất quá không gì có thể ngăn Trần Phi tiến lên phía trước.
Nghe được những lời của Trần Phi, Khả Khả cũng chấn động, quả thật, Tôn Hữu Tài đó có chút kỳ lạ, tuy nói rằng hắn đã theo đuổi mình rất lâu, nhưng dọc đường vẫn có một cảm giác kỳ lạ, thất giống như là muốn đem mình dẫn đến chỗ nào đó.
Lúc này, Tôn Hữu Tài tuy đã bỏ chạy, nhưng lại không chết. Bản thân hắn vừa rồi cũng đã bộc lộ những ý nghĩ xấu xa với mình, bây giờ còn có khả năng cấu kết với các thế lực khác, nhìn hoàn toàn chính xác là một cái bẫy.
"Vậy cậu phải cẩn thận a."
Khả Khả biết không thể thuyết phục được người này, trong mắt lộ ra kiên định, thần thái lạnh lùng dứt khoát, mang theo một tia lạnh lùng xa cách, liền trở về doanh trại.
HIển Khả Khả đã suy nghĩ minh bạch, chỉ đợi hừng đông là lái xe xuống núi.
Đây cũng là bởi vì vừa rồi nàng tới nhắc nhở mình nguy hiểm, cho nên mới dặn dò cặn kẽ như vậy, nhắc nhở Khả Khả lập tức xuống núi, nếu không cùng Trần Phi sống chết có quan hệ gì?
“Chủ nhân, rõ ràng là người ta có ý tốt nhắc nhở, vậy mà còn lạnh lùng như vậy, dạng này không tốt a.” Michelia thanh âm nhu nhu vang lên bên cạnh.
“Em đang dạy tôi làm việc?” Trần Phi sờ sờ mũi quỳnh của nàng.
"Cẩu cẩu không dám ~"
"Tôi sẽ chỉ tốt với những người giữ trọng lượng trong lòng mình mà thôi."
Trần Phi nhẹ nhàng nói, những lời này đã sưởi ấm trái tim Michelia.
Nàng không bao giờ ngờ rằng mình có thể chiếm một vị trí trong trái tim của Trần Phi, nhưng lúc này Trần Phi có thể mạo hiểm mọi thứ vì bản thân, thậm chí bất chấp sinh tử, điều này khiến Michelia vô cùng thụ sủng nhược kinh, cực kỳ cảm động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận