Tiên Công Khai Vật

Chương 92: Hỏa Bạo hầu là do hắn sáng tạo ra!

Ninh Hiểu Nhân trở lại phòng khách của mình, rất nhanh đã cho gọi Ninh Trách tới.
"Tới đây, ngồi đi, uống trà." Ninh Hiểu Nhân mỉm cười, mời Ninh Trách ngồi xuống vị trí phía dưới mình.
Ninh Trách kinh nghi bất định, đây cũng là lần đầu tiên gã được Ninh Hiểu Nhân tiếp đãi thịnh tình đến như vậy.
Gã vội vàng nói: "Không biết có chuyện gì, xin Thiếu tộc trưởng cứ phân phó thuộc hạ đi làm là được."
Ninh Hiểu Nhân duỗi ngón tay chỉ chỉ chỗ ngồi.
Ninh Trách có chút thấp thỏm bất an ngồi xuống.
Ninh Hiểu Nhân khẽ nhấp một ngụm trà, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái: "Ninh Trách, ngươi nuôi dạy được một tên chất nhi tốt a."
Ninh Trách vội vàng đứng phắt người dậy: "Đại nhân, tiểu Chuyết gây ra chuyện gì, ta lập tức về nhà quản giáo hắn thật tốt!"
Ninh Hiểu Nhân lập tức trừng mắt, phất tay ba cái: "Ngồi, ngồi xuống đi. Không cần khẩn trương, là chuyện vui, là chuyện tốt."
Theo lời hắn tự thuật lại, Ninh Trách vốn chỉ đặt bờ mông xuống một nửa chiếc ghế dần dần trợn to hai mắt, sau đó lại nhịn không được há hốc mồm.
Mãi cho đến khi gã rời khỏi phòng khách của Ninh Hiểu Nhân, cho đến khi trở về nhà mình, trên mặt gã vẫn còn lưu lại vẻ kinh ngạc không thôi.
Luyện Khí tầng ba đỉnh phong!
Ba nhà liên hợp khảo thí, một tiếng hót vang động đất trời!
Sánh vai cùng đám thiên tài như Ninh Tiểu Tuệ, Trịnh Tiễn!
Đây là Ninh Chuyết sao?
Đây vẫn là Ninh Chuyết trong ấn tượng của gã ư?
"Tiểu Chuyết làm thế nào mà làm được? Ngũ Hành Khí Luật quyết thật sự vô cùng thích hợp để hắn tu luyện ư?"
Mang theo sự tò mò, nghi hoặc như vậy, Ninh Trách gọi thê tử của mình là Vương Lan: "Hôm nay chuẩn bị gia yến, đến tửu lâu đặt trước chút Linh thực mang về."
Vương Lan có chút nghi ngờ: "Đặt trước Linh thực phải tốn không ít tiền đâu. Phu quân à, hôm nay là ngày tốt lành gì, đáng để ăn mừng như vậy?"
"Là gia yến, mời tiểu Chuyết đến nhà một chuyến. Ài, kẻ làm bá phụ như ta đây, đã lâu rồi cũng không gặp nó." Ninh Trách nói.
Vương Lan lập tức trừng mắt, cao giọng nói: "Cái gì? Mời tiểu Chuyết đến nhà ăn uống? Còn phải đặt trước Linh thực? Phu quân à, chàng bị hồ đồ rồi sao?"
Ninh Trách lạnh lùng nói: "Phụ đạo nhân gia, biết cái đếch gì. Đây là nhiệm vụ Thiếu tộc trưởng giao cho ta…"
Gã liền thuật lại một cách đơn giản lời Ninh Hiểu Nhân dặn dò cho thê tử nhà mình nghe.
Vương Lan nghe xong, ngẩn người tại chỗ hồi lâu.
"Là tiểu Chuyết?"
"Chàng chắc chắn là tiểu Chuyết?!"
Ninh Trách hừ lạnh một tiếng: "Ta sao có thể gạt nàng được chứ? Thiếu tộc trưởng có thể lừa dối ta làm cái gì? Ba nhà liên hợp khảo thí, nhiều người như vậy đều nhìn thấy, sao có thể giả được?"
Bờ môi Vương Lan mấp máy mấy lần, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời.
Đồng tử của nàng trừng lớn, thần sắc vô cùng phức tạp, có chút khó có thể tin, có chút phủ nhận, có chút không cam lòng, có chút ghen tỵ, cũng có chút thất lạc…
Sắc mặt Ninh Trách trầm xuống: "Nàng đang nghĩ cái gì vậy? Còn không mau đi an bài?"
Vương Lan ồ một tiếng: "Được được, phu quân à, thiếp đi làm ngay đây."
Nàng xoay người rời đi, ánh mắt vẫn còn đờ đẫn như trước, dáng vẻ đi đường cũng có chút cứng ngắc, cả người như mất hồn mất vía.
Trong sảnh đã không còn ai, Ninh Trách cũng thở ra một hơi thật dài.
Gã bị Ninh Hiểu Nhân mạnh mẽ ép buộc, nhất định phải lôi kéo Ninh Chuyết, đồng thời cố gắng dò hỏi được một số tin tức từ miệng đứa chất nhi nhà mình.
Ninh Chuyết trưởng thành đến mười sáu tuổi, đây là lần đầu tiên Ninh Trách tự hạ mình, đi mời Ninh Chuyết dự tiệc.
Ninh Trách vốn rất coi trọng mặt mũi, mệnh lệnh như vậy khiến gã cảm thấy vô cùng khó chịu, mặt mũi của trưởng bối còn để đâu?
Nhưng gã không còn cách nào khác.
Thiếu tộc trưởng đã đích thân ra lệnh, gã chỉ có thể đi làm.
Đương nhiên lý trí trong lòng cũng đang nói cho gã biết, Ninh Chuyết hiện tại đã khác xưa, giao hảo với hắn là chuyện rất có lợi cho mình.
Từ lúc rời khỏi Chu gia, rất nhiều người đã đi theo Ninh Chuyết một đoạn đường rất xa, cho dù bọn họ căn bản không cùng đường.
Đến một cái giao lộ cuối cùng, Ninh Chuyết chủ động từ biệt những người khác, chỉ giữ lại Ninh Trầm, Ninh Dũng bên cạnh mình.
Chờ đến khi về nhà, hắn còn mời Ninh Trầm, Ninh Dũng vào nhà ngồi một chút, mời bọn họ uống trà, nói chuyện phiếm mấy câu.
Rõ ràng thời gian rất hạn chế, giao lưu cũng không nhiều, nhưng sau khi Ninh Trầm, Ninh Dũng rời đi, đều cảm thấy vô cùng vinh hạnh, trên mặt rạng rỡ, một đường vừa đi vừa thảo luận, nói Ninh Chuyết thật sự không tệ, sau khi nổi tiếng cũng không hề kiêu ngạo, vẫn đối đãi chân thành với mọi người như trước!
Ninh Chuyết vẫn luôn chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được lời mời dự gia yến của Ninh Trách.
"Không phải là tộc trưởng Ninh gia tự mình triệu kiến, ngay cả Thiếu tộc trưởng Ninh Hiểu Nhân cũng không đích thân triệu kiến sao?"
Trong lòng Ninh Chuyết cười lạnh một tiếng, trên mặt lại tỏ vẻ chân thành cảm tạ với người đưa tin, mỉm cười tạo cảm giác thân thiết, đồng thời nói cho đối phương biết mình nhất định sẽ dự tiệc đúng giờ.
Gia yến cũng rất phong phú!
Mười sáu năm qua, Ninh Chuyết chưa từng được ăn bữa cơm nào ngon như vậy ở chỗ Ninh Trách.
Đối mặt với đủ loại Linh thực, Vương Lan lại ăn không ngon. Trong bữa tiệc, bà ta cũng rất ít nói, khác hẳn với bộ dạng lắm lời giống như trước kia. Thậm chí bà ta còn rất ít khi nhìn Ninh Chuyết, như thể trên người hắn lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng chói mắt. Chỉ cần nhìn một cái, sẽ khiến bà ta đau nhói trong lòng.
Ninh Kỵ cũng ăn mà không biết vị.
Đối với y mà nói, tất cả những chuyện này tới quá đột ngột!
Ninh Trách sắc mặt lạnh nhạt, cái giá đỡ kiêu ngạo của trưởng bối mười sáu năm qua, không phải là có thể buông xuống trong phút chốc được.
Ninh Chuyết cũng không ăn uống nhiều lắm, mỗi một lần Ninh Trách vặn hỏi, hắn đều buông chén đũa xuống, cung kính đáp lời. Trả lời ngắn gọn súc tích như ẩn ý rất nhiều, căn bản không muốn nói nhiều, lưu lại một bộ dáng vẻ xa cách.
Ninh Trách trong lòng rất rõ ràng, gã phải mỉm cười, phải cúi đầu, phải mềm mỏng lôi kéo hơn nữa.
Nhưng mãi cho đến khi gia yến kết thúc, Ninh Chuyết rời đi, gã cũng không thể làm được.
Ninh Kỵ lặng lẽ đi theo sau lưng Ninh Chuyết.
Y cũng không biết tại sao mình lại phải làm như vậy.
Có thể là do nghi hoặc trong lòng: "Tại sao hắn có thể tu luyện tới Luyện Khí tầng ba đỉnh phong? Điều này rất vô lý!"
"Thật sự là do công pháp vô cùng phù hợp ư?"
"Không, ta phải điều tra thật kỹ một phen, hắn nhất định cất giấu bí mật nào đó!"
"Đi theo rồi?" Ninh Chuyết sớm đã phát hiện ra Ninh Kỵ phía sau, hắn cố ý thả chậm bước chân, để cho đối phương dễ dàng theo dõi.
Dưới ánh mắt dõi theo chăm chú của Ninh Kỵ, Ninh Chuyết liên tục đi vào rất nhiều phường đan dược, mua sắm một lượng lớn đan dược, tất cả đều là dùng để tu luyện.
Ninh Kỵ lúc này khiếp sợ không thôi: "Sao hắn lại có nhiều tiền như vậy?! Còn giàu hơn cả phụ thân ta nữa?"
"Tuy rằng hắn đã triển lộ ra tu vi, nhưng tài nguyên của gia tộc còn chưa phát xuống a. Mà cho dù có phát xuống, cũng không thể có nhiều Linh thạch như vậy."
"Lai lịch bất chính, tiền của hắn nhất định là lai lịch bất chính!"
"Ta phải báo cáo lên trên!"
Ninh Kỵ vô cùng mừng rỡ, vội vàng trở về nhà, bẩm báo chuyện này với Ninh Trách.
Ninh Hiểu Nhân biết được tình huống này còn sớm hơn cả Ninh Trách. Sau khi y phân phó Ninh Trách đi lôi kéo, liền lập tức phái một đội tu sĩ âm thầm bảo vệ an nguy cho Ninh Chuyết. Đương nhiên cũng có ý túc trực giám sát, thời khắc báo cáo.
"Ninh Chuyết vậy mà lại có trong tay số tiền khổng lồ như vậy?" Ninh Hiểu Nhân nhìn thấy danh sách trong tay, không dám tin vào mắt mình.
Nội dung trên danh sách này chính là danh mục số lượng lớn đan dược mà Ninh Chuyết mua sắm.
Ninh Hiểu Nhân nhìn đến mức hai mắt sắp bốc hỏa: "Nếu sớm biết gia hỏa Ninh Chuyết này có nhiều tiền như vậy, ta nên thân cận với hắn thật tốt."
"Là cha mẹ hắn âm thầm để lại cho hắn?"
"Hay là số tiền này lai lịch bất minh, là tiền tham ô? Cũng có lẽ là được Ma tu âm thầm chu cấp?"
Ninh Hiểu Nhân không ngừng dạo bước bên trong thư phòng.
Cùng với suy nghĩ của y, lòng tham trong lòng y càng cháy càng hừng hực.
"Ninh Chuyết vốn là chi mạch, hiện tại đã có tu vi ngang bằng với Ninh Tiểu Tuệ. Bây giờ lại có thêm một khoản tiền tài khổng lồ…"
"Khoản tiền tài khổng lồ này lai lịch bất minh, ta cũng chỉ suy nghĩ vì gia tộc, nhất định phải điều tra cho ra manh mối."
"Hơn nữa không cần ta tự mình ra tay, có thể để cho Ninh Trách đi làm. Như vậy… chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?"
Cuối cùng, hắn dừng bước lại, hướng ra ngoài cửa hô: "Người đâu!"
Thuộc hạ lập tức đẩy cửa bước vào.
...
Nửa canh giờ sau, Ninh Trách, Ninh Phản dẫn theo một đội ngũ tu sĩ, bao vây tiểu viện của Ninh Chuyết.
Ninh Trách nhíu chặt mày: "Thật sự phải làm như vậy sao? Chuyện này thật sự quá không ổn thỏa."
Ninh Phản nói: "Thiếu tộc trưởng chẳng phải đã phân phó rõ ràng cho ngươi rồi sao? Chuyện của đội ngũ cải tu liên quan đến đại sự Dung Nham Tiên cung, không thể lơ là. Khoản tiền tài khổng lồ của Ninh Chuyết đích thực là lai lịch bất minh, ngươi là đại bá ruột của hắn, nhất định phải ra tay."
"Gia tộc có thể còn phải dựa vào Ninh Chuyết, ngươi là thân nhân của hắn, là người thích hợp nhất."
"Nhanh đi làm đi."
Ninh Trách là chi mạch, Ninh Phản lại là dòng chính, người sau là do Ninh Hiểu Nhân cố ý phái tới để giám sát người trước.
Ninh Trách thở dài một tiếng, chỉ đành gõ cửa viện.
Ninh Chuyết mở cửa viện, cung kính hành lễ, hỏi ý đồ đến đây của mọi người.
"Chúng ta vào trong rồi nói." Ninh Trách mặt mày nghiêm nghị, không đợi Ninh Chuyết mời liền sải bước chân, bước vào trong viện.
Mọi người phía sau nối đuôi nhau đi vào, chen Ninh Chuyết sang một bên cửa.
...
Cùng lúc đó.
Ba vị tộc trưởng lại một lần nữa bí mật gặp gỡ, tiếp tục đàm phán.
Lần này bọn họ phải xác định triệt để việc phân chia lợi ích chung của ba nhà.
"Phượng Hồn Huyết Hương hoàn này rất có tác dụng đối với việc khôi phục hồn lực, nên chia đều cho ba nhà."
"Không được." Tộc trưởng Ninh gia phản đối, "Tộc ta có hai vị thiên tài Ninh Tiểu Tuệ, Ninh Chuyết, phải cung ứng đủ lượng a? Trái lại Trịnh gia chỉ có một."
Tộc trưởng Trịnh gia lập tức hừ lạnh: "Tên Ninh Chuyết kia chỉ là thích hợp với công pháp, lại không có thiên tư, có thể coi là thiên tài sao? Không tính, không tính!"
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Con ngươi ba vị tộc trưởng lập tức co rụt lại, trong lòng chấn động.
"Ai vậy?"
"Ta, Chu Huyền Tích!"
"A, thì ra là Thần Bộ đại nhân." Ba vị tộc trưởng vội vàng mở cửa, nghênh đón Chu Huyền Tích.
Bọn họ có bố trí thuộc hạ canh giữ bên ngoài, nhưng đã là tu sĩ Kim Đan, thì tầng phòng ngự này đương nhiên là vô dụng.
Chu Huyền Tích mỉm cười nói: "Ba vị tộc trưởng, ta lần này đến đây là có việc muốn nhờ."
Chu Huyền Tích đã lấy được ghi chép chi tiết từ chỗ Thành chủ, bên trong ghi lại danh tính những tu sĩ tiến vào Dung Nham Tiên cung trong những năm qua.
Nhưng đây chỉ là ghi chép của Thành chủ phủ.
Chu Huyền Tích hy vọng có thể lấy được ghi chép của ba nhà, cố gắng tự mình chắp vá thành phiên bản hoàn chỉnh.
Ba vị tộc trưởng đều chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hơn nữa lại liên thủ chống lại phủ Thành chủ, trên một mức độ nào đó, lợi ích cũng giống với vương thất.
Ba vị tộc trưởng lập tức phái người đi lấy, đưa ghi chép cho Chu Huyền Tích.
Chủ yếu là Trịnh gia và Chu gia, còn Ninh gia thì năm nay mới phát hiện ra Dung Nham Tiên cung, ghi chép rất ít.
Chu Huyền Tích nhìn lướt qua, liên tục gật đầu, cảm thấy rất hài lòng.
Là người của vương thất, gã cũng không muốn nhìn thấy đám người Mông Vị, Mông Trùng đoạt được Dung Nham Tiên cung, khiến cho thế lực Mông gia lại tiếp tục bành trướng.
Thế cho nên trước khi rời đi, gã đã cố ý nhắc nhở một câu: "Lúc tới ta có nghe được một cái tên quen thuộc. Nếu các ngươi nói là Ninh Chuyết, vậy thì không ngại bồi dưỡng tiểu tử này một chút."
"Phương diện đức hạnh thì còn phải xem xét thêm, nhưng tài năng chế tạo cơ quan cũng coi như là có chút thiên tư."
"Cơ quan Hỏa Bạo hầu chính là do hắn thiết kế sáng tạo ra."
Ba vị tộc trưởng đồng thời trừng lớn hai mắt, vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt.
Tộc trưởng Ninh gia há hốc mồm: "A?!"
Chu Huyền Tích mỉm cười: "Đối ngoại là xưởng chủ Phi Bàn công xưởng Trần Trà, nhưng bên trong còn có ẩn tình, có liên quan đến Phí Tư. Các ngươi chỉ cần điều tra một chút là có thể biết được."
Gã chỉ giải thích một câu, cũng đã đủ rồi.
Chu Huyền Tích phất tay, biến mất tại nguyên chỗ.
Để lại ba vị tộc trưởng đưa mắt nhìn nhau.
Qua một lúc thật lâu, tộc trưởng Ninh gia hơi ngẩng đầu, thở ra một hơi thật dài, trên mặt lộ vẻ vui mừng: "Hai vị tộc trưởng, các ngươi đều nghe rõ rồi chứ? Đây chính là Chu Huyền Tích đại nhân tự mình nói a!"
Tộc trưởng Chu gia, Trịnh gia nhất thời im lặng không nói.
Tộc trưởng Ninh gia đang đắm chìm trong vui sướng, lại không biết Ninh Chuyết đang bị người trong gia tộc nghiêm khắc tra hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận