Tiên Công Khai Vật

Chương 143: Ân nhân cứu mạng (1)

Tôn Linh Đồng liên tục thi triển Xuyên Không thuật, dùng phù lục phong ấn hai tên Ma tu mũi ưng cùng với con mắt hình tam giác.
Sau đó y nhẹ nhàng tung người một cái, đáp xuống trước mặt Hàn Minh.
Y nhấc đầu nàng lên, bên trong đôi mắt lóe lên tinh quang:
"Nói cho ta biết, bọn chúng làm thế nào tìm được ngươi?"
"Ngươi rõ ràng bị giam giữ trong địa lao, sao có thể phát ra cầu viện được?"
Hàn Minh nhờ tu luyện Tiên Cương Hóa Sinh đại pháp, cho dù đầu lìa khỏi cổ vẫn có thể duy trì ý thức trong thời gian ngắn.
Khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ kinh hoàng:
"Đừng giết ta, ta là môn nhân của Phệ Hồn tông. Nếu như ngươi giết ta, chắc chắn sẽ bị gieo xuống Hồn ấn, Phệ Hồn tông sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Tôn Linh Đồng cười lạnh, lộ ra sát cơ của mình:
"Giữa hai chúng ta đã là tử địch, ta còn sợ một cái Hồn ấn hay sao?"
Hàn Minh thét lên:
"Không, đừng giết ta."
"Ta nói, ta nói cho ngươi biết là được!"
"Nhưng ngươi không được giết ta! Ta còn giá trị lợi dụng, ta có thể giúp ngươi tăng cường nội tình về hồn phách!"
"Nói!"
Tôn Linh Đồng không hiểu sao có chút bực bội, cho nên quát lớn một tiếng. "Ta có thể nói cho ngươi."
Đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng Tôn Linh Đồng. Trong một cái nháy mắt này, y theo bản năng thi triển Xuyên Không thuật. Nhưng thân thể y vẫn đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích chút nào. "Vì sao ta lại có thể nhìn thấy thân thể của mình từ xa vậy?"
Góc nhìn kỳ quái khiến cho Tôn Linh Đồng kinh hãi tột độ. Sau khi kịp phản ứng, y mới hoảng sợ phát hiện: Hồn phách của mình đã bị rút ra khỏi thân thể, bị một tên tu sĩ thần bí bóp lấy cái cổ, treo lơ lửng giữa không trung! Tôn Linh Đồng quay đầu nhìn lại, đã thấy một nam tử cao gầy có mái tóc màu đen, đang mỉm cười với mình. Nam tử mặc một bộ áo bào đen, tóc tai rối bù. Gã không có con ngươi, trong hốc mắt chỉ có tròng trắng. Tôn Linh Đồng rùng mình một cái, nhớ tới một vài tin tức tình báo trong trí nhớ, không kìm được thốt lên:
"Manh Phán quan 'Thích Bạch'?"
Nam tử áo đen Thích Bạch cười khẽ một tiếng, gã khép miệng, hơi thở lạnh lẽo phả ra từ hai lỗ mũi:
"Ngươi biết ta? Vậy thì tốt, cũng đỡ phí một chút miệng lưỡi."
"Nội môn đệ tử Hàn Minh bái kiến chân truyền!"
Hàn Minh vô cùng kích động, không ngờ cứu viện lại đến nhanh như vậy. Lúc nãy nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, không nghĩ tới lại tìm được đường sống trong chỗ chết! Thân thể Tôn Linh Đồng cúi gằm đầu xuống, đứng im tại chỗ. Hồn phách của y bị Thích Bạch nắm trong tay, hiện tại đã thành tù nhân:
"Thích Bạch, ngươi đường đường là Kim Đan, là đệ tử chân truyền của Phệ Hồn tông, ngươi, ngươi đã sớm để mắt tới Hỏa Thị Tiên thành, cho nên mới xuất hiện kịp thời như vậy?"
Thích Bạch cười nói:
"Ngươi rất thông minh, như vậy rất tốt, ta thích nói chuyện với người thông minh như vậy."
"Không sai."
"Phệ Hồn tông chúng ta vẫn luôn âm thầm chú ý tới Hỏa Thị sơn."
"Hỏa Thị sơn từng là một mảnh ác địa, vô số lần núi lửa phun trào, chôn vùi sinh linh vô số kể. Linh khí từ núi lửa phun trào đưa đến, các loại thiên tài địa bảo như địa diễm cùng với thổ nhưỡng phì nhiêu lại từng bước thu hút sinh linh tới đây sinh sống. Rồi đến một ngày, núi lửa lại tiếp tục phun trào, biến nơi đây thành một cái lò sát sinh, cướp đi sinh mạng của vạn vật."
"Ngươi nói thử xem, đây có phải là thiên địa tự nhiên bày kế một cách tỉ mỉ, muốn mưu sát vạn vật sinh linh hay không?"
Thích Bạch dừng một chút, tiếp tục nói:
"Từ xưa đến nay, sinh linh chết trong Hỏa Thị sơn không biết bao nhiêu mà tính a. Cho dù hồn phi phách tán, Hồn tinh lưu lại vẫn tích tụ như cũ, hình thành nên một Hồn tàng khó có thể lường trước được."
"Tại sao yêu thú xích diễm trong Hỏa Thị sơn lại nhiều vô số kể? Đó là bởi vì hồn phách bị địa diễm dung luyện, hóa thành hạt giống mới, nở rộ sinh mệnh dưới hình thái Yêu thú."
"Nơi này vốn nên là phúc địa của Phệ Hồn tông ta, cũng là nơi đóng quân tốt nhất."
"Đáng tiếc, Tam Tông Thượng nhân lại để lại Dung Nham Tiên cung ở nơi này, Nam Đậu vương triều cũng xây dựng nên một tòa Tiên thành quản lý chặt chẽ nơi đây."
"Đại đa số người đều nhìn chằm chằm vào Dung Nham Tiên cung, nhưng tông môn ta lại càng thêm coi trọng hồn tàng không thể nào đo lường đang ẩn giấu sâu trong lòng Hỏa Thị sơn hơn."
Nói đến đây, Thích Bạch ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, trong mắt toát ra một vẻ tham lam, hiếu kỳ cùng với khao khát. Hàn Minh không nhịn được kêu lên:
"Thích Bạch đại nhân, mau cứu thuộc hạ!"
"Yên tâm, không cần nóng vội."
Thích Bạch duỗi ngón tay, nhẹ nhàng nhiếp đi hồn phách của ba người Phệ Hồn tông. Nhìn thấy đối phương có thể dễ như trở bàn tay làm được chuyện này, Tôn Linh Đồng không khỏi sợ hãi thán phục:
"Không hổ là Manh Phán quan, quả nhiên đã tu luyện Nhiếp Hồn thuật đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, ở Kim Đan kỳ đã nắm giữ hạt giống thần thông."
Nếu như là pháp thuật thông thường, Tôn Linh Đồng còn có thể có một tia cơ hội khi Thích Bạch tập kích, còn có thể dựa vào Xuyên Không thuật để né tránh. Nhưng Nhiếp Hồn thuật cấp bậc thần thông hạt giống, lại trực tiếp biến Tôn Linh Đồng thành tù nhân. Hồn phách ba người chiến bại bay lơ lửng giữa không trung, tên Ma tu mũi ưng cùng Ma tu mắt hình tam giác sau khi kịp phản ứng liền vội vàng hành lễ với Thích Bạch. Thích Bạch nói:
"Tông môn ta là đại tông Ma đạo, lần này ba người các ngươi liên thủ lại thua dưới tay một tên tiểu bối, truyền ra ngoài há chẳng phải làm tổn hại thanh danh tông môn."
"Nếu không phải ta kịp thời xuất hiện, ba người các ngươi đã chết chắc rồi."
"Nói thử ta nghe xem, tại sao lần này các ngươi lại thua? Nói có lý có cứ, ta sẽ xuất thủ cứu các ngươi một mạng."
"Không nói ra được lí do, vậy ta đành thúc thủ đứng nhìn. Các ngươi chết trên tay người khác, luật ước của tông môn cũng không thể làm khó được ta."
"Thuộc hạ nói, thuộc hạ nói!"
Tên Ma tu mũi ưng vội vàng lên tiếng, "Là do thuộc hạ bất cẩn, không ngờ tên Tôn tặc kia lại có bản lĩnh ăn cắp uy năng của đại trận Tiên thành."
"Hắn bố trí trận pháp trong tiểu viện của mình, thuộc hạ đã sớm dò xét một lần, không phát hiện có gì đặc biệt."
"Nhưng có lẽ đó chẳng qua chỉ là một lớp ngụy trang, kỳ thật tiểu trận hộ viện kia có thể câu thông với đại trận Tiên thành."
"Đúng là như thế, thuộc hạ bố trí trận pháp trong viện, thời gian kéo dài, dần dần kích hoạt cái tiểu trận kia, gián tiếp ảnh hưởng đến đại trận. Uy năng đại trận Tiên thành quá mức hùng mạnh, từ bên ngoài đánh vào, phá vỡ trận pháp của thuộc hạ, khiến cho thuộc hạ bị phản phệ."
"Không tệ."
Thích Bạch gật đầu "Trở về đi."
Gã khẽ nói, hồn phách của tên Ma tu mũi ưng liền bay về phía thân thể, sau đó gã mở mắt tỉnh lại. "Đến lượt thuộc hạ."
Tên Ma tu mắt hình tam giác vội vàng trả lời, "Chúng thuộc hạ thua là do nội bộ lục đục."
"Nếu ba người chúng ta đồng tâm hiệp lực, hợp tác chân thành, đã sớm có thể bắt được Tôn Linh Đồng."
"Chỉ là hai người chúng thuộc hạ không cam tâm với sự kiêu ngạo, tùy hứng của Hàn Minh, âm thầm thu tay lại, mới khiến cho địch nhân có cơ hội thở dốc."
Thích Bạch gật đầu:
"Ngươi không tận mắt chứng kiến đoạn sau của trận chiến, vẫn đánh giá sai thực lực của Tôn Linh Đồng. Tuy nhiên lời ngươi nói cũng là một trong những nguyên nhân chiến bại. Trở về đi."
"Đa tạ đại nhân!"
Tên Ma tu con mắt hình tam giác mừng rỡ, hồn phách trở về thân thể, gã lập tức lồm cồm bò dậy. "Hàn Minh, ngươi có gì muốn nói hay không?"
Thích Bạch nhìn về phía hồn phách của Hàn Minh. "Khốn kiếp!"
Hồn phách của Hàn Minh tràn đầy oán hận, âm thầm chửi rủa:
"Tên Thích Bạch này rõ ràng là đang muốn mượn cơ hội này gõ ta một cái, ép ta khuất phục mà thôi!"
Hàn Minh nhìn thấu mục đích của Thích Bạch. Nàng là một người vô cùng kiêu ngạo. Đồng thời cũng là một người rất thực tế. Nếu như không được cứu, nàng sẽ thần phục với Thùy Thiều Khách. Nhưng sau khi được cứu ra, suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là đi tìm Thùy Thiều Khách báo thù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận