Tiên Công Khai Vật

Chương 408: Tinh diệu của chính đạo (1)

Dung Nham Tiên cung.
Chính điện.
"A!"
Long Ngoan Hỏa Linh đột nhiên hét rầm lên, giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.
Nó theo bản năng đưa tay lên sờ đầu của mình.
"Vẫn còn!"
Con Cung linh này chợt thở phào nhẹ nhõm, nhận ra bản thân vẫn chưa bị tiêu diệt.
Nó vẫn còn sống!
Loại tồn tại như Linh này căn bản không có cái gì gọi là vết thương trí mạng. Cho nên bị chặt đầu và bị chặt đứt tứ chi gần như là giống nhau.
Sự khác biệt nằm ở mức độ nghiêm trọng.
Linh tính bị tổn thất quá nhiều, sau khi đến cực hạn thì Linh tính còn sót lại cũng sẽ thuận thế sụp đổ, tiêu tán. Trừ phi có thể tiếp tục bổ sung Linh tính từ bên ngoài trong thời khắc sắp chết.
Lúc này thân thể của Long Ngoan Hỏa Linh đã trực tiếp thu nhỏ lại một phần ba so với trước đây, chỉ còn lại khoảng sáu bảy phần.
Hơn nữa toàn thân nó lóng lánh ánh lửa, sáng hơn so với trước rất nhiều. Điều này ngược lại chứng minh cho sự suy yếu của nó.
Trước đây, Long Ngoan Hoả Linh có nội tình thâm hậu, ánh lửa cực thịnh nhưng lại ẩn chứa vào bên trong, tạo cho người ta cảm giác vững chãi, trầm ổn. Còn bây giờ tuy thân thể của nó tỏa sáng rực rỡ nhưng lại có vẻ rất mong manh, yếu ớt.
Lúc này, một giọng nói như khói thuốc từ xa vọng lại, mờ mịt mộng lung, bay vào trong đầu Long Ngoan Hỏa Linh.
"Long Ngoan Hỏa Linh của Tiên cung, chỉ có ngươi mới có thể thắp sáng tâm nguyện của ta."
"Lửa giận của hoả giao, tinh hoa của trời đất, thiêu đốt vạn vật, hóa thành linh quang."
"Ta lấy lòng thành kính, tâm niệm thành khẩn, kêu gọi ngươi. Đáp lại đi, đáp lại đi..."
"Những yêu cầu của ngươi đều có thể thương lượng. Ta là nhân sĩ của Mông gia, xin hãy đáp lại lời kêu gọi của ta, đáp lại thanh âm của ta..."
Đây là các tu sĩ Mông gia vẫn luôn tích cực liên lạc với Long Ngoan Hỏa Linh.
Cùng lúc đó.
Giọng nói của Ninh Chuyết cũng âm thầm truyền đến, hắn lại dứt khoát hơn rất nhiều:
"Long Ngoan Hỏa Linh, Long Ngoan Hỏa Linh, Long Ngoan Hỏa Linh..."
"A!"
Long Ngoan Hỏa Linh đột nhiên gầm lên, lắc đầu nguầy nguậy, "Phiền chết đi được! Phiền chết đi được!"
Nó rụt đầu vào trong mai rùa, nằm trên tay vịn của vương tọa.
Trong lòng con Cung linh này không ngừng gào thét.
"Mông gia gì đó, ta đều chướng mắt. Ta chỉ coi trọng Mông Trùng mà thôi!"
"Ninh Chuyết gì đó, còn là tiểu chủ nhân nữa? Ta nhổ vào!"
"Sử Ký Đình có thể bị phá hủy đều là dựa vào ta. Ngươi thì có ích lợi gì?"
"Ngươi chỉ giỏi diễn kịch mà thôi!"
"Vừa bị Chu Huyền Tích nhìn chằm chằm là ngươi đã lo sốt vó, chẳng còn chút tác dụng gì nữa!"
"Ta xem như đã nhìn thấu rồi, một lũ các ngươi đều vô dụng!"
"Vẫn phải dựa vào ta. Vẫn phải dựa vào chính mình!"
Ninh Chuyết làm thế nào cũng không được Long Ngoan Hỏa Linh đáp lại.
Hắn nhắm mắt theo đuôi, bám sát Ninh Tựu Phạm.
Ninh Tựu Phạm cảm thấy có chút không quen khi bị Ninh Chuyết bám riết lấy như vậy, lão ta bèn dừng bước, quay đầu nhìn hắn:
"Tiểu tử thối, ngươi bám sát theo ta như vậy làm gì?"
Ninh Chuyết lập tức chắp tay, sắc mặt tái nhợt:
"Lão tổ tông, lão tổ tông, vãn bối sợ."
Hóa ra sau khi hắn giãi bày tội lỗi của mình với các tu sĩ Kim Đan, cũng đã bị Ninh Tựu Phạm mắng cho một trận té tát.
Nhưng cũng chỉ là trách mắng mà thôi.
Dù sao Chu Huyền Tích cũng đã tha thứ, chấp nhận Ninh Chuyết, cho phép hắn lập công chuộc tội. Tu sĩ Kim Đan của ba gia tộc cũng không tiện nói gì thêm.
Ngoại lệ duy nhất là Ninh Tựu Phạm.
Theo quy củ của chính đạo, Ninh Tựu Phạm thân là người đứng đầu Ninh gia, đương nhiên có quyền xử trí một tộc nhân giống như là Ninh Chuyết.
Nhưng lão ta cũng chỉ trách mắng, thậm chí còn không đánh hắn một cái nào, nghe thì có vẻ nghiêm khắc, nhưng chỉ cần là người có chút kinh nghiệm trong chính đạo đều có thể nghe ra ý tứ bao che của vị lão tổ Ninh gia này.
Sau khi Chu Huyền Tích rời đi, các tu sĩ Kim Đan lại bàn bạc một hồi, quyết định tách ra hành động.
Ninh Chuyết liền bám theo sau lưng Ninh Tựu Phạm.
Hắn có chút khẩn trương nói:
"Lão tổ tông, vãn bối thực sự đang rất nguy hiểm."
"Cái chết của Ninh Tiểu Tuệ vẫn còn sờ sờ trước mắt, nàng đường đường là hậu duệ chủ mạch, lại còn bí mật làm việc cho Chu đại nhân, hơn nữa còn được rất nhiều tu sĩ Kim Đan bảo vệ..."
"Dù phòng bị kỹ lưỡng như vậy mà nàng vẫn không qua khỏi!"
"Bất Không Môn này quá đáng sợ, quá tà môn."
"Bây giờ vãn bối đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, bọn chúng chắc chắn đã phát hiện ra. Vãn bối không muốn chết, cầu xin ngài thương xót, cứu vãn bối, cứu vãn bối một lần!"
Ninh Tựu Phạm hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi cũng không hiểu tình huống lúc đó đâu."
"Sử Ký Đình mới là mục tiêu hàng đầu, đám Yêu thú như thủy triều, vậy nên phòng thủ trong lúc nguy cấp là rất khó khăn."
"Nếu không phải bị pháo đài Ngũ hành bắn phá, chúng ta nhất định đã thành công rồi!"
Ninh Chuyết buông tay ra:
"Sử Ký Đình đã biến thành đống đổ nát rồi, thân thể nhỏ bé yếu ớt của vãn bối không chịu nổi đâu."
Ninh Tựu Phạm tức giận đến mức cong ngón tay mình lại, gõ một cái lên đầu Ninh Chuyết.
"Ái ui."
Ninh Chuyết lập tức ôm đầu, kêu đau.
"Từ bao giờ Ninh gia ta lại xuất hiện một kẻ tham sống sợ chết như ngươi vậy hả? Khí phách của Ninh gia Bắc quốc đâu rồi?"
Ninh Tựu Phạm chỉ hận rèn sắt không thành thép quá mắng.
Ninh Chuyết dùng vẻ mặt đáng thương nhìn vị lão tổ Kim Đan này:
"Lão tổ tông à, ngài nói gì vậy? Nếu như vãn bối không tham sống sợ chết, e rằng đã sớm bị đám tà ma Bất Không môn giết chết rồi."
"Còn khí phách Bắc quốc gì đó là cái gì? Lúc vãn bối được sinh ra, Ninh gia chúng ta đã di cư đến Nam Đậu quốc rồi. Chẳng phải cả tộc chúng ta bị người ta đuổi khỏi Bắc Phong quốc sao?"
Ninh Tựu Phạm lập tức dựng râu trừng mắt, liên tục gõ vào đầu Ninh Chuyết, miệng lẩm bẩm một cách tuyệt vọng:
"Là tộc ta chủ động rút lui, chủ động rút lui mới đúng!"
Ninh Chuyết lùi về sau, né tránh mấy cái gõ đầu của Ninh Tựu Phạm:
"Lão tổ tông, lão tổ tông, đừng gõ nữa, gõ nữa cái đầu vãn bối sẽ hỏng mất."
Ninh Tựu Phạm cười lạnh:
"Ngươi còn ngu ngốc sao? Ngươi là quá giảo hoạt đấy, dám che giấu tội lỗi của mình, bị Chu Huyền Tích dọa cho một cái liền sợ đến mức tè ra quần, chủ động quy hàng."
"Ngươi nên ngốc nghếch một chút, như vậy mới có lợi cho ngươi."
"Ngươi tên là Ninh Chuyết, chữ Chuyết của ngươi ở đâu rồi?"
Ninh Chuyết ồ lên một tiếng, như vừa mới hiểu ra:
"Lão tổ tông, ý của ngài là Chu Huyền Tích kia đang lừa gạt vãn bối? Ngài ấy chỉ mới nghi ngờ mà thôi, căn bản không nắm giữ bất kỳ bằng chứng cụ thể nào của vãn bối ư?"
Ninh Tựu Phạm cười lạnh:
"Chứ ngươi nghĩ sao? Ngươi có thấy hắn lấy ra bất kỳ bằng chứng nào hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận