Tiên Công Khai Vật

Chương 564: Võ thuật tốc thành (1)

Trên diễn võ trường Tiểu Tranh Phong.
Ninh Chuyết và Hàn Châu còn đang luận bàn.
Phong cách chiến đấu của Hàn Châu hoàn toàn khác với Lâm San San. Gã đại khai đại hợp, thế công chiếm đa số, thế thủ lại rất ít, trừ khi liên quan đến chỗ yếu hại của bản thân.
Hàn Châu một khi triển khai công kích, thế công liền kéo dài không dứt, phảng phất như gió tuyết lạnh lẽo phủ kín bầu trời.
Ninh Chuyết cắn răng chịu đựng, tựa như lại rơi vào tình huống lúc ban đầu khi luận bàn với Lâm San San, chỉ có thể phòng thủ, không có sức lực phản công.
Hàn Châu thấy tư thế phòng thủ vững vàng, vô cùng nghiêm mật của Ninh Chuyết, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
"Lúc này mới qua bao lâu? Ninh Chuyết lại có tiến triển khổng lồ bên trên võ nghệ như thế!"
Cảm nhận của gã còn sâu sắc hơn nhiều so với người thường. Bởi vì không lâu trước đó, chính gã đã chủ động khiêu chiến Ninh Chuyết. Trong lúc giao đấu, gã và Ninh Chuyết triển khai cận chiến. Không được bao nhiêu hiệp, Ninh Chuyết đã bị phá vỡ thế thủ, bị Hàn Châu thừa thắng truy kích. Nếu không phải có Linh phù cứu nguy, Ninh Chuyết đã sớm bại dưới tay gã rồi. Nhưng bây giờ Hàn Châu đã dốc toàn lực tấn công mà Ninh Chuyết vẫn có thể chống đỡ được. Tuy bề ngoài hắn có vẻ chật vật, nhưng phòng thủ lại vô cùng chắc chắn, khiến Hàn Châu không thể không thay đổi chiến thuật khác, mưu toan phá vỡ thế bế tắc hiện tại.
"Cẩn thận, ta muốn dùng võ thuật."
Hàn Châu quát khẽ một tiếng, tiến hành nhắc nhở trước. Sau một khắc, bề mặt song quyền của gã được bao phủ bởi một tầng sương trắng, nhiệt độ không khí bỗng giảm xuống. Võ thuật - Sương Đống Quyền. Khổ Hàn Khí cũng theo đó tỏa ra. Ninh Chuyết không dám trực tiếp chống đỡ, mũi chân điểm nhẹ, thân hình linh hoạt không ngừng lùi về phía sau. Hàn Châu bám sát không rời. Ninh Chuyết chủ yếu né tránh, mỗi lần trốn tránh, di chuyển đều vô cùng nhuần nhuyễn, không do dự một chút nào, thể hiện kiến thức cơ bản vững chắc của hắn. Võ thuật - Lão Hàn Thối. Thối kình của Hàn Châu vô cùng sắc bén, đánh ra từng luồng gió lạnh.
Ninh Chuyết cố gắng chống đỡ, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Thủ lâu tất thua, Ninh Chuyết lộ ra sơ hở. Hai mắt Hàn Châu sáng lên, gã nắm lấy cơ hội, đột nhiên gia tăng lực đạo, một quyền mang theo hàn khí lạnh buốt đánh thẳng vào mặt Ninh Chuyết. Ánh mắt Ninh Chuyết ngưng trọng, dưới chân đạp nhẹ, cố gắng nghiêng người né tránh. Hắn tránh được phần lớn, nhưng vẫn bị một quyền của Hàn Châu đánh trúng bả vai. Ninh Chuyết loạng choạng lùi về sau, tư thế phòng thủ rốt cuộc bị phá vỡ. Hàn Châu lại thu tay đứng yên tại chỗ, không tiếp tục tấn công. "Lợi hại, lợi hại!"
Ninh Chuyết ôm lấy bả vai, cơn đau khi bị đánh trúng chỉ là chuyện nhỏ, tâm tình hắn vô cùng vui sướng, thành tâm tán dương Hàn Châu. Ninh Chuyết trước đó đối luyện với Lâm San San, hiệu quả ngày càng giảm, cảm ngộ về võ thuật, cảm xúc khi chiến đấu càng ngày càng ít. Nhưng hiện tại, hắn đổi sang luận bàn với người khác, trạng thái lúc trước đã quay trở lại. Trận luận bàn này tuy rằng không dài, nhưng Ninh Chuyết lại thu hoạch được rất nhiều, có rất nhiều cảm ngộ cần phải nhanh chóng ôn lại, ghi nhớ, tích cực tiếp thu. "Hàn Châu huynh đài, luận bàn cùng với ngươi thật sự rất bổ ích. Ta đã học được rất nhiều, đa tạ! Đa tạ!"
Ninh Chuyết chân thành cảm tạ. Ánh mắt Hàn Châu lóe lên. Gã vốn có mục đích khác, Ninh Chuyết luận bàn với gã càng nhiều lần, thời gian càng lâu, sẽ càng dễ bị độ hóa. Trúc Cơ kỳ, dù sao cũng chưa phải là Kim Đan kỳ, công pháp tu hành vẫn có thể thay đổi! Hàn Châu suy nghĩ một chút, nói rằng Ninh Chuyết đã tiến bộ rất nhiều, mang đến cho gã cảm nhận hoàn toàn khác biệt so với giao đấu lúc trước. "Nhưng ngươi còn thiếu các tạo nghệ võ thuật, nếu không sẽ có thể chống lại được Sương Đống Quyền, Lão Hàn Thối của ta."
"Ninh Chuyết đạo hữu, công pháp ngươi tu hành trọng điểm ở Khí Hải, vốn đã chịu thiệt thòi rất nhiều trong cận chiến."
"Ta đề nghị ngươi nên tu luyện một số võ thuật, một số võ thuật tuy chỉ là thuật, không phải là công pháp, nhưng cũng có thể điều động, lợi dụng tốt thể trạng, tinh lực của ngươi."
Ninh Chuyết lên tiếng:
"Không biết Hàn Châu huynh đài có đề nghị gì hay, tại hạ xin rửa tai lắng nghe!"
Hàn Châu lập tức nói:
"Nếu Ninh Chuyết đạo hữu không chê, ta nguyện ý truyền thụ cho ngươi Sương Đống Quyền, Lão Hàn Thối cùng một số võ thuật khác."
Ninh Chuyết lập tức cau mày:
"Như vậy có ổn không?"
"Ổn, là quá ổn mới đúng!"
Hàn Châu thầm cười trong lòng, "Học tập những võ thuật này, ngươi sẽ càng có khuynh hướng chuyên tu công pháp Khổ Hàn. Nếu như cuối cùng có thể độ hóa ngươi, chẳng phải là công đức vô lượng sao?"
Thế nhưng ngoài mặt gã lại nói:
"Ninh Chuyết đạo hữu, ngươi có thể lĩnh ngộ được chân ý Khổ Hàn, chứng tỏ ngươi có thiên phú gần gũi với Khổ Hàn Kinh. Đây chính là duyên phận đấy."
"Ngươi và ta cũng coi như là không đánh không quen biết, truyền thụ một ít võ thuật, không phải là căn bản của công pháp, cũng không tính là gì."
"Thực ra ngay cả Khổ Hàn Kinh cũng không phải là không thể truyền thụ. Năm đó ta chỉ là một tên ăn mày, cũng là được người khác truyền thụ kinh văn ở trong ngôi miếu đổ nát giữa băng tuyết, bước lên con đường tu chân."
"Ta truyền thụ võ thuật tương quan cho ngươi, cũng giống như người năm đó truyền thụ toàn bộ Khổ Hàn Kinh cho ta vậy. Đây chính là gieo nhân lành, gặt quả ngọt."
Ninh Chuyết chợt hiểu:
"Nghe huynh đài nói như vậy, lại càng chứng thực một số suy đoán của ta. Khổ Hàn Kinh quả thực là một bộ kinh Phật, có đúng không?"
Hàn Châu do dự một chút, cuối cùng mới khẽ gật đầu:
"Đúng là như thế."
"Nhưng mong Ninh Chuyết đạo hữu đừng tùy tiện truyền ra ngoài, để tránh bại lộ nền tảng của ta."
"Khổ Hàn Kinh xuất phát từ Tiểu Thừa Phật pháp, chú trọng tự độ. Cái gọi là bể khổ vô biên, chỉ có trải qua Khổ Hàn tôi luyện thì mới có thể rèn luyện ra thân thể và ý chí tu chân."
"Khổ Hàn Kinh chính là chuyển hóa những đau khổ, nghèo khó của nhân sinh con người thành tư lương tu hành!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận