Tiên Công Khai Vật

Chương 312: Thư nhận tội, tin chiến thắng (2)

“Ta là lão tổ của Ninh gia, tu sĩ Kim Đan duy nhất của gia tộc này, ta không muốn Ninh Chuyết vì kế hoạch của chúng ta mà mất mạng.”
Các tu sĩ Kim Đan trong đại sảnh nhìn nhau, sau đó đều hướng ánh mắt về phía Chu Huyền Tích.
Chu Thần bộ lúc này im lặng không nói.
Chu Lộng Ảnh đột nhiên lên tiếng:
“Ninh huynh à, bảo vật chúng ta đều có. Nhưng dùng để bảo vệ Ninh Chuyết, cử động lần này hình như có chút không ổn.”
“Hiện tại ưu thế lớn nhất của chúng ta, chính là phủ Thành chủ không biết chúng ta đã nắm giữ bao nhiêu tội chứng của bọn chúng!”
“Đây là một loại chiến thuật lừa gạt, dụ dỗ bọn chúng liều lĩnh hành động.”
“Ninh Chuyết cũng không biết tình hình, hắn càng biểu hiện ra ngoài thấp thỏm lo âu, càng là nghi thần nghi quỷ, thậm chí chủ động cầu cứu Phí Tư, đều sẽ rất có ích cho hành động của chúng ta.”
“Nếu chúng ta bảo vệ hắn một cách trùng trùng điệp điệp, để hắn biết được chi tiết trong đó… Một tên thanh niên mới mười sáu tuổi như hắn nhất định sẽ để lộ ra rất nhiều sơ hở.”
“Trì Đôn thì không cần phải nhắc đến, nhưng Phí Tư là người cực kỳ tinh ý, hắn ta có thể ngửi thấy cạm bẫy mà chúng ta bố trí cho hắn từ những sơ hở nhỏ trên người Ninh Chuyết.”
“Đối mặt với đối thủ như vậy, chúng ta nhất định phải dốc toàn lực, cho nên…”
Chu Lộng Ảnh còn chưa nói xong thì đã bị Ninh Tựu Phàm cười lạnh cắt ngang.
”Ninh Chuyết không phải tộc nhân của Chu gia các ngươi, hi sinh một tu sĩ thiên tài của gia tộc khác đối với các ngươi đều là chuyện có lợi.”
Chu Lộng Ảnh vội vàng phản bác:
“Cho dù là tộc nhân Chu gia ta, cho dù thiên tư còn xuất sắc hơn cả tiểu tử kia, ta cũng sẽ bố trí như vậy.”
“Nói cho cùng, trên người tiểu tử này cũng có tội!”
“Nếu không phải hắn nghiên cứu chế tạo ra cơ quan Hỏa Bạo hầu, tích cực chủ động phối hợp với phía phủ Thành chủ, Tiên cung có thể bị nổ tung sao? Chuyện có thể phát triển đến bước như hiện tại ư?”
Ninh Tựu Phàm lạnh lùng quát một tiếng:
“Cho dù không có Ninh Chuyết, chẳng lẽ phủ Thành chủ sẽ không thông qua những phương thức khác để cho nổ tung Tiên cung sao?”
”Ninh Chuyết chỉ là quá trẻ tuổi, lại là tộc nhân của chi mạch, là một nhân vật râu ria không ai đếm xỉa đến, nó chỉ có không ngừng luồn cúi, tranh thủ tài nguyên, mới có thể trợ giúp bản thân tăng trưởng tu vi, để cho mình trở nên càng thêm cường đại.”
“Đây không phải là tâm tư bất chính, càng không phải là tội nghiệt gì quá lớn, chỉ là người trẻ tuổi này quá muốn tiến bộ mà thôi.”
“Đặt vào chúng ta khi ở độ tuổi như vậy, chẳng phải đều sẽ làm như thế sao? Chẳng qua nó bị kẻ xấu lợi dụng, nó là người vô tội.”
Chu Lộng Ảnh không ngừng cười lạnh, chỉ ngón tay vào ngọc giản mà Ninh Chuyết vừa mới đưa đến:
“Trong phong thư này, Ninh Chuyết đã nhận tội, hơn nữa còn thành khẩn khai báo, nó sớm đã dự đoán được sẽ gặp chuyện không may, cho nên vẫn luôn có áp lực tâm lý rất lớn.”
“Nó nên chủ động báo cáo chuyện này cho vị lão tổ Ninh gia như ngươi từ sớm hơn, nhưng nó lại không làm như vậy.”
“Nó ôm lấy tâm lý may mắn rất mãnh liệt.”
“Nó rõ ràng biết mình có khả năng tiếp tay cho giặc, mình có khả năng là đồng phạm, nhưng nó vẫn muốn che giấu mọi chuyện.”
“Loại hành vi như vậy, chẳng lẽ không phải là có tội sao?”
Ninh Tựu Phàm đang muốn mở miệng tiếp tục phản bác.
Lúc này, thuộc hạ lại đưa tới một ngọc giản khác.
Mai ngọc giản này không phải do Ninh Chuyết đưa tới, mà là đến từ Ninh Tiểu Tuệ.
Sự thật là Ninh Tiểu Tuệ báo tin vui cho nãi nãi của mình. Nãi nãi của nàng vốn là người của chủ mạch, lập tức báo cáo tình huống lên cho tộc trưởng Ninh gia.
Trong khoảng thời gian này, chủ mạch Ninh gia bị một mình Ninh Chuyết áp chế, cảm thấy vô cùng uất ức khó chịu.
Ninh Tiểu Tuệ thu hoạch được chức vụ y sư, đạt được tiến bộ và thành tựu trọng đại như vậy, đây là chiến tích và tin tốt mà chủ mạch Ninh gia từ trên xuống dưới đều rất khát khao có được.
Tộc trưởng Ninh gia sau khi nhận được tin tức này liền không ngừng cười ha hả, quét sạch vẻ u ám thường ngày.
Y đi qua đi lại trong thư phòng mấy vòng, sau đó lập tức đưa ra quyết định, ghi lại tin tức này vào ngọc giản, trình lên cho lão tổ Ninh gia xem, hi vọng có thể giành được một chút ấn tượng tốt đẹp cho chủ mạch Ninh gia từ phía vị lão tổ này.
Những khúc chiết bên trong không phải là thứ mà lão tổ Ninh gia muốn quan tâm.
Lão ta rót thần thức vào trong ngọc giản, sau khi xem xét một lượt, lông mày hơi nhướng lên, lộ ra vẻ vui mừng.
“Ninh Tiểu Tuệ thật là một hảo hài từ.”
Ninh Tựu Phàm vuốt râu nói.
Lão lại đưa ngọc giản này cho Chu Huyền Tích xem trước:
“Chu đại nhân, lần này hoàn toàn là tin tốt.”
Chu Huyền Tích sau khi rót thần thức vào bỗng chốc hai mắt tỏa sáng, liên tục nói:
“Tốt, tốt, tốt!”
“Hôm nay có thể nói là song hỷ lâm môn.”
“Ninh Tiểu Tuệ có được thân phận đệ tử thí luyện, chúng ta không có được loại ưu thế này.”
“Chức vụ y sư mà hài tử này thu hoạch được, cho dù là người ngoài như chúng ta có công lao lớn hơn nữa cũng không bao giờ có tư cách nhận được.”
“Chờ một chút.”
“Tòa Sử Ký đình này vô cùng quan trọng. Bên trong hẳn là ghi chép lại tất cả những sự kiện trọng đại kể từ khi Dung Nham Tiên cung được kiến thiết đến nay.”
“Đồ tốt!”
“Nhanh chóng để Ninh Tiểu Tuệ tích lũy công lao, tranh thủ sớm ngày được thăng chức, trở thành đình trưởng của Sử Ký đình!”
“Cảnh tượng Dung Nham Tiên cung bị đánh nổ nhất định sẽ được Sử Ký đình ghi chép lại, đây là một chứng cứ xác thực nhất.”
Chu Lộng Ảnh nhíu mày:
“Cho dù trong Sử Ký đình có ghi chép lại cảnh tượng ma tu bóng đen đánh nổ Tiên cung. Chúng ta cũng không có cách nào dựa vào chứng cứ phạm tội này để kéo Mông gia xuống.”
“Bởi vì từ bề ngoài mà nói, Mông gia và ma tu bóng đen kia không có quan hệ gì.”
Chu Huyền Tích gật đầu:
“Cho nên chúng ta còn cần phải bắt đầu từ đường dây của tiểu tử Ninh Chuyết này. Hai bút cùng vẽ như vậy mới có thể có thu hoạch.”
Nói đến đây, Chu Huyền Tích liền hướng ánh mắt về phía Ninh Tựu Phàm.
Gương mặt gã tràn đầy chân thành nói:
“Ninh huynh.”
“Ta đã biểu thị rõ ràng kế sách của bản thân cho ngươi.”
“Ninh Chuyết là tộc nhân Ninh gia các ngươi, cho nên lần này ta nể mặt mũi của ngươi, tự mình đến gặp nhưng cũng không tra tấn nó, càng không cần phải nói đến thủ đoạn sưu hồn.”
“Đây chính là thành ý của ta!”
“Chu Huyền Tích ta há có thể bạc đãi công thần.”
Chu Huyền Tích thân là người của Thần Bộ ti, thủ đoạn tra tấn nghiêm hình trong tay nhiều vô số kể.
Nhưng gã càng là thành viên của Vương thất, biết rõ ràng nếu như tự mình sử dụng những thủ đoạn này mới là thật sự không ổn.
Với cục diện hiện tại, Chu Huyền Tích gã một thân một mình đến Hỏa Thị Tiên thành, muốn đối kháng với vị Thành chủ như Mông Vị thì nhất định phải liên hợp lực lượng của ba gia tộc còn lại, nếu không gã thế đơn lực bạc, khó thành chuyện lớn.
Trận chiến ở sào huyệt của Hỏa Dung Ma Viên trước đó là một lần hành động thành công.
Chu Huyền Tích trong lúc hành động xung phong đi đầu, dũng cảm gánh vác, để cho tu sĩ Kim Đan của ba nhà đều cảm nhận được thành ý của gã.
Nếu như bởi vì chân kinh Ma đạo, gã liền không để ý đến minh ước trước đó, không để ý đến cảm nhận của Ninh Tựu Phàm mà xuống tay với Ninh Chuyết, loại hành vi như vậy chẳng khác nào qua cầu rút ván, cực kỳ dễ dàng khiến người ta ly tâm ly đức.
Đặc biệt là trong chuyến đi vào sâu trong lòng Hỏa Thị sơn kia, Ninh Tựu Phàm là người có công lao lớn nhất!
Chu Huyền Tích một khắc trước vừa mới khen ngợi Ninh Tựu Phàm, khẳng định cống hiến của lão, một khắc sau liền xuống tay với tộc nhân của người này. Như vậy ai còn dám tin tưởng lời khen ngợi, lời hứa hẹn của gã chứ?
Động một tí đã dùng thủ đoạn sưu hồn bức cung, cũng không phải là phong cách hành sự của Chu Huyền Tích.
Nghe được gã nói như vậy, Ninh Tựu Phàm lúc này hơi cúi đầu, suy tư một lát, cuối cùng mới mở miệng nói:
“Chu đại nhân cứ nói đi, ta rất tin tưởng đối với ngài.”
Chu Huyền Tích bèn nói:
“Hãy để cho Ninh Chuyết lập công chuộc tội đi.”
“Cục diện đã đến nước này, hắn đã trở thành quân tốt qua sông. Cho dù chúng ta không phát hiện ra manh mối của bộ chân kinh này, tình cảnh bản thân hắn cũng đang rất nguy hiểm.”
“Nói thật, ta rất coi trọng tiểu tử này.”
“Chính như câu nói ‘ngọc bất trác bất thành khí’, để cho hắn tôi luyện nhiều một chút cũng tốt.”
“Ta có thể cam đoan với ngươi: Trong vòng ba ngày này, ta sẽ tiến hành ngụy trang, đi theo bên cạnh Ninh Chuyết.”
“Một khi phủ Thành chủ ra tay, cho dù là ma tu bóng đen tự mình động thủ, ta cũng sẽ dốc toàn lực, bảo vệ an toàn tính mạng cho tiểu tử này.”
Nói xong một câu như vậy, Chu Huyền Tích im lặng không nói, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Tựu Phàm.
Trong đại sảnh rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Bốn vị tu sĩ Kim Đan của hai nhà còn lại cũng hướng ánh mắt về phía vị lão tổ Ninh gia nọ, im lặng gây áp lực.
Sắc mặt Ninh Tựu Phàm đầy vẻ ngưng trọng, lão nhìn ngọc giản trong tay mình - đây chính là thư nhận tội mà Ninh Chuyết đưa tới.
Lão ta lại nhìn ngọc giản trong tay Chu Huyền Tích, đó là tin chiến thắng của Ninh Tiểu Tuệ.
Một bên là chi thứ, một bên là chủ mạch.
Trong khoảnh khắc này, trong lòng Ninh Tựu Phàm khẽ động, mơ hồ ý thức được hình như bản thân đang phải đối mặt với một loại lựa chọn vận mệnh nào đó.
Lão chưa từng gặp Ninh Chuyết, nhưng lại có duyên gặp gỡ Ninh Tiểu Tuệ.
Mà trong đầu lão lúc này lại hiện lên lời gửi gắm nhờ lão chăm sóc hậu bối của mình nhiều hơn trước lúc lâm chung của hảo hữu năm xưa.
Ninh Tựu Phàm bất đắc dĩ thở dài một hơi, đưa ra quyết định:
“Thôi được, vậy cứ theo ý các ngươi mà hành đông đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận