Tiên Công Khai Vật

Chương 208: Trọng thưởng Ninh Chuyết (1)

Trong nhà Ninh Trách.
Sau khi dùng điểm tâm xong, Ninh Chuyết bước vào trong viện.
Đám người Ninh Dũng, Ninh Trầm lúc này cũng đã có mặt đông đủ. Thấy hắn tiến vào, mọi người nhao nhao đứng dậy hành lễ.
Ninh Dũng cố kìm nén quầng thâm dưới mắt, vui vẻ hô lên:
“Chuyết ca, cả đêm qua đệ chẳng ngủ được chút nào! Thật sự là quá hưng phấn, ha ha ha!”
Những người khác cũng hùa theo phụ họa, tiếng cười nói rộn ràng cả khoảng sân.
Ninh Chuyết chắp tay đáp lễ, một lần nữa gửi tới lời cảm ơn rồi hàn huyên đôi câu. Sau đó hắn quay sang nói với người thanh niên đứng sau lưng mình:
“Đường huynh, huynh cứ tự nhiên tìm chỗ ngồi xuống.”
“Hôm nay chúng ta tiếp tục luận bàn về tâm đắc thể nghiệm khi thi pháp, mặc dù huynh chưa từng tu luyện Ngũ Hành Khí Luật Quyết, nhưng nghe nhiều cuối cùng vẫn có chỗ tốt.”
Ninh Kỵ vẻ mặt đầy xấu hổ, liên tục gật đầu:
“Tốt, tốt. Vi huynh nghe theo đường đệ an bài!”
Sáng sớm nay, phụ thân đã gọi gã vào bên trong thư phòng, nghiêm khắc căn dặn phải một lòng một dạ đi theo Ninh Chuyết. Ninh Kỵ nào dám trái lời phụ thân nhà mình, thế cho nên trong bữa sáng đã “chủ động” thỉnh cầu đi theo Ninh Chuyết làm việc, thậm chí còn không muốn đến Phù Đường. Ninh Chuyết cũng không trực tiếp nhận lời, chỉ bảo gã tiếp tục ở lại Phù Đường chờ đợi. Hắn cũng không hoàn toàn cự tuyệt mà đề nghị Ninh Kỵ cùng tham gia luận bàn, trao đổi tâm đắc về thi pháp với mình. Ninh Chuyết tỏ thái độ như vậy khiến Ninh Trách không hoàn toàn toại nguyện, nhưng cũng không đến nỗi thất vọng. Ninh Kỵ nhập bọn cùng mọi người, chỉ chào hỏi qua loa với những người khác. Dù sao gã cũng từng là đồng học với Ninh Chuyết, đều coi như có quen biết với những người thuộc đội ngũ cải tu này. Ninh Kỵ vốn định chọn chỗ gần Ninh Chuyết nhất để tiện nói chuyện, nhưng Ninh Trầm lúc này đã lên tiếng:
“Đây là chỗ của ta, ngươi muốn giành à?”
Ninh Kỵ ấp úng:
“Không phải ngồi đâu cũng được sao?”
Ninh Trầm cười lạnh:
“Chỗ ngồi đương nhiên có quy luật nhất định, tối thiểu nhất ngươi phải rõ ràng có trước có sau. Ngươi đến trễ nhất thì ngồi ở phía sau cùng đi.”
Ninh Kỵ có chút bực bội:
“Ninh Trầm ngươi vậy mà lớn lối đến như vậy! Đừng quên cái viện này là nhà của ta, ta là chủ, các ngươi là khách. Nào có đạo lý khách nhân khi dễ chủ nhà cơ chứ?”
Ninh Trầm cười ha hả một tiếng, chỉ tay vào mặt Ninh Kỵ:
“Ngươi cho rằng chúng ta thèm khát cái biệt viện rách nát này của nhà ngươi chắc? Chúng ta đến đây là vì Chuyết ca đang còn ở tạm chỗ này! Ngươi tin hay không, dù Chuyết ca chuyển đến bất kỳ biệt viện nào nào khác thì chúng ta cũng sẽ theo sát phía sau!”
Ninh Kỵ cứng họng, đành quay sang nhìn Ninh Chuyết:
“Đường đệ, ngươi xem…” Ninh Chuyết mỉm cười:
“Hôm nay chúng ta cùng nhau nghiên cứu, thảo luận về pháp thuật, là luận bàn cùng với học tập giống như khi còn ở học đường vậy.”
“Ở học đường không phân biệt đường huynh đệ gì cả, tất cả đều là đồng môn với nhau.”
“Ninh Kỵ, huynh ngồi ở phía sau cùng đi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến việc học tập.”
Ninh Kỵ nghe được lời này lập tức sắc mặt trầm xuống, hiện lên một chút xấu hổ, gã cắn răng nói:
“Phụ thân ta đã dặn dò phải đi theo ngươi, vậy ta nghe theo ngươi là được.”
Gã bực bội đi đến chỗ ngồi cuối cùng, cũng xa với Ninh Chuyết nhất. Còn hai người Ninh Dũng, Ninh Trầm lại là người được ngồi gần nhất. Chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng mọi người đều như có điều suy nghĩ.
“Hôm trước chúng ta đã trao đổi về Bão Băng Thuật, hôm nay ta muốn thảo luận cùng mọi người về tâm đắc phối hợp hai môn pháp thuật Bão Băng Thuật và Nhất Cổ Khí.”
“Nếu có chỗ nào chưa đúng, mong mọi người đừng ngại chỉ giáo.”
Ninh Chuyết bắt đầu giảng thuật. Mọi người ở đây đều tập trung tinh thần lắng nghe.
Ban đầu, rất nhiều người cũng không mấy để tâm, cho rằng Ninh Chuyết chẳng qua chỉ vận khí tốt, tình cờ tìm được môn Ngũ Hành Khí Luật Quyết phù hợp với bản thân mà thôi. Nhưng sau khi hắn chủ động chia sẻ kinh nghiệm thi pháp, những người này đều đã thay đổi cách nhìn hoàn toàn, đều nhận định Ninh Chuyết không hổ là người có thiên tư, lĩnh ngộ bên trên pháp thuật cũng tuyệt đối vô cùng xuất sắc. Ninh Chuyết tuy khiêm tốn nói là trao đổi, luận bàn, nhưng trong lòng đám người Ninh Trầm, Ninh Dũng đều hiểu rõ, đây chính là đối phương đang truyền thụ kinh nghiệm thi pháp quý báu cho mình! Bản thân Ninh Chuyết vốn thông minh hơn người, lại được thừa hưởng di chúc của mẫu thân và Tôn Linh Đồng hết lòng dạy dỗ, cho nên khi còn ở học đường, hắn vẫn luôn giấu kín thực lực của bản thân. Sau này nhờ vào ban thưởng từ bảng xếp hạng Dung Nham Tiên cung, để cho kinh nghiệm thi pháp của hắn lần lượt tăng vọt. Chỉ dạy cho đám đồng môn này đối với hắn mà nói chẳng khác nào chuyện dễ như trở bàn tay. Trong đám người có mặt ở đây, chỉ có Ninh Kỵ là nghe giảng một cách qua loa, tâm hồn treo ngược cành cây. Gã cảm thấy vô cùng bất mãn, cho rằng bản thân vừa mới đi theo Ninh Chuyết lần đầu đã bị đối xử không công bằng. “Ta thế nhưng là đường huynh của ngươi, ngươi không giúp ta lại đi giúp đỡ ngoại nhân!”
“Giảng cái gì mà giảng?”
“Ta đâu có học qua Bão Băng Thuật và Nhất Cổ Khí!”
Ninh Chuyết phát giác ra được Ninh Kỵ có oán khí, biết rõ đối phương không hề đặt tâm tư vào bên trên việc trao đổi, học tập. Tuy nhiên hắn cũng không vạch trần mà mặc kệ đối phương chìm đắm bên trong cảm xúc tiêu cực của bản thân. Mãi đến khi gia tộc phái sứ giả đến thăm, Ninh Chuyết lúc này mới ngừng bài giảng. Sứ giả cất tiếng:
“Ninh Chuyết, cựu thiếu tộc trưởng Ninh Hiểu Nhân đã bị giam vào lao ngục. Bổn sứ mang đến khen thưởng mà ngươi đáng được nhận.”
“Một kiện pháp khí Long Quyển Phong Xa, một bình Tam Khiếu Linh Lung Tâm Đan, ba bình Ngưng Khí Đan, một bình Tẩy Tủy Đan, một bình Khư Độc Đan.”
Sứ giả sau khi tụng đọc một lần liền ở trước mặt mọi người, lấy túi trữ vật đưa cho Ninh Chuyết.
“Ngươi kiểm tra lại một chút rồi nhanh chóng ký nhận.”
Ninh Chuyết mở túi trữ vật kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không có sai sót mới gật đầu, hỏi:
“Không có Ngộ Pháp Đồ, cũng không có Băng Ngọc Tửu? Ta có thể hỏi là vì sao lại như vậy không?”
“Đúng vậy, Chuyết ca đã xông đến cửa ải thứ tám. Lúc đó huynh ấy vẫn còn ở trong đội ngũ cải tu, dựa theo quy định thì phải có được cơ hội lĩnh hội Ngộ Pháp Đồ và cả Băng Ngọc Tửu nữa!”
Ninh Dũng là người lên tiếng đầu tiên. Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng ủng hộ Ninh Chuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận