Tiên Công Khai Vật

Chương 155: Linh chết (1)

Ngoài rìa Hỏa Thị sơn.
Một Yêu thú hình thể khổng lồ như ngọn núi, há cái miệng lớn tựa như chậu máu.
Một cỗ lực hút cường đại bỗng chốc sinh ra, muốn nuốt chửng đám tu sĩ ở phía trước.
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một cây thước lóng lánh như hào quang của mặt trời, tựa như sao băng nện xuống.
Ầm!
Yêu thú gục ngã, chết thảm tại chỗ.
Chu Huyền Tích từ trên không trung đáp xuống.
Đám tu sĩ được cứu nhận ra thân phận của gã, vội vàng dập đầu bái tạ, bày tỏ lòng cảm kích vô hạn.
Chu Huyền Tích chỉ liếc nhìn bọn họ, ánh mắt trông về phía Hỏa Thị Tiên thành:
"Trong khoảng thời gian này, các ngươi tốt nhất nên tránh xa Tiên thành. Đi đi!"
Thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Chu Huyền Tích, đám tu sĩ kia cũng không dám nán lại, sau một hồi vâng dạ rồi nhanh chóng rời đi. Một bộ phận trong đám người này nghe theo khuyến cáo của Chu Huyền Tích, nhưng cũng có vài kẻ vì chuyện quan trọng nào đó, vẫn quay ngược trở về Tiên thành. Cử động như vậy đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt Chu Huyền Tích. Thế nhưng gã cũng không mở miệng khuyên can nữa, tâm tình có chút ngưng trọng. Sau một hai ngày thăm dò, gã đã xác định được đây là do Mông Vị âm thầm tác pháp.
Y đang thi triển thần thông Tọa Sơn Quan, tạo thành một trận pháp khí vận lấy bản thân y làm trung tâm. Trận pháp khí vận bao phủ toàn bộ Hỏa Thị sơn, Dung Nham Tiên cung, Hỏa Thị Tiên thành cũng nằm trong phạm vi ảnh hưởng. Đồng thời phạm vi trận pháp khí vận còn đang tiếp tục mở rộng, khiến Chu Huyền Tích còn phải liên tục di chuyển ra xa. Đám Yêu thú bị bao phủ trong trận pháp đều trở nên hung dữ bất thường, chiến ý sục sôi, chỉ cần một chút ngoài ý muốn hoặc là xích mích nhỏ cũng có thể dẫn đến những trận chém giết đẫm máu. Càng chứng kiến nhiều, Chu Huyền Tích càng cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
"Mông Vị..."
Mông Vị ung dung ngồi giữa mây khói cuồn cuộn, lạnh lùng nhìn phong vân biến động ở ngoại giới. Lực chú ý của y vẫn luôn luôn đặt ở bên trên Dung Nham Tiên cung! Trên đỉnh Hỏa Thị sơn, trận chiến công thủ đã kéo dài nhiều ngày. Vô số Yêu thú xích diễm liên tục tấn công vào Tiên cung. Tầng tầng lớp lớp cơ quan tạo vật bên trong Tiên cung cũng tạo thành phòng tuyến vô cùng kiên cố. Đột nhiên ánh mắt Mông Vị khẽ nhúc nhích. Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên ngoài phòng tuyến Tiên cung, lấy tốc độ nhanh như chớp lao thẳng vào bên trong. Đám Yêu thú ở phụ cận phát hiện, đồng loạt quần công người thần bí nọ. Nhưng sau một khắc, người thần bí kia bộc phát ra khí tức Kim Đan, phóng thích hàn khí lạnh thấu xương, tàn sát toàn bộ đám Yêu thú, ung dung tiến vào Tiên cung. Đủ loại cơ quan tạo vật bên trong Tiên cung lại không hề có ý định tấn công người này. "A, Băng Tâm quyết... Là lão tổ Kim Đan của Ninh gia."
Mông Vị lập tức nhận ra người tới là ai. Trong khi bốn gã Kim Đan của Chu gia và Trịnh gia lâm vào trong trận đánh cược, lão tổ Kim Đan của Ninh gia lại thừa cơ lẻn vào Tiên cung. Mông Vị lập tức cười lạnh:
"Lão tổ Kim Đan của Ninh gia tinh thông cơ quan thuật, có thể dễ dàng xâm nhập vào Tiên cung. Đây là chuyện trước đó chưa từng bị phát hiện."
"Theo như lời Ninh gia nói, năm nay bọn chúng mới phát hiện ra Dung Nham Tiên cung."
"Lời này là thật sao?"
Lão tổ Kim Đan của Ninh gia có thể ở trong một năm này, lĩnh ngộ được tạo nghệ trên phương diện cơ quan thuật, đạt đến tiêu chuẩn vào cung. Cũng có thể lão ta đã âm thầm lẻn vào Tiên cung từ lâu, những gì Ninh gia công bố ra bên ngoài chỉ là một tầng bom khói. "Hắn có phải là tên ma tu bóng đen bí ẩn kia không?"
Mông Vị lẳng lặng nhìn theo lão tổ Ninh gia, trên tay không ngừng xoa xoa hai viên hạch đào. Hai viên hạch đào không ngừng chuyển động, ma sát trong lòng bàn tay y. Ở mặt ngoài của bọn chúng thỉnh thoảng lại hiện lên những phù văn phức tạp. … Một tin tức mới được truyền đến tay Ninh Chuyết. "Có người bị Yêu thú truy sát ngoài rìa Hỏa Thị sơn, may mắn được Chu Huyền Tích cứu?"
"Chu Huyền Tích ở ngoài thành?"
Sắc mặt Ninh Chuyết dần dần ngưng trọng. Tin tức này hoàn toàn trái ngược với suy đoán của hắn lúc trước. Hắn vốn cho rằng người khống chế Tôn Linh Đồng chính là Chu Huyền Tích. Dù sao trước đó cũng chính vị Chu đại nhân này đã công khai chất vấn Tôn Linh Đồng trước mặt mọi người, để cho người sau phải lăn lộn khóc lóc om sòm đuổi đi. "Trên thực tế, đây không phải là phong cách hành sự thường thấy của Chu Huyền Tích."
"Nếu quả thật không phải hắn, vậy người nào có khả năng gây phiền toái lớn như vậy cho Tôn lão đại đây?"
Ninh Chuyết sống ở đây mười sáu năm, có thể nói là am hiểu từng nhân vật trọng yếu, từng thế lực, mỗi cái ngóc ngách bên trong Hoả Thị Tiên thành. Tôn Linh Đồng chính là cao thủ Trúc Cơ đỉnh phong, chấp chưởng chợ đen nhiều năm, người hoặc thế lực có thể đối phó với y cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi! "Hàn Minh?"
Vừa triển khai mạch suy nghĩ, Ninh Chuyết lập tức nghĩ tới nữ Ma tu bị mình cầm tù. Hoàn toàn có khả năng này! Từ sau khi Ninh Chuyết triển lộ ra một chút thực lực trước mặt mọi người, hắn đã không thể hành động một cách tự do như trước. Sau khi ba nhà liên hợp khảo thí, hắn cũng chưa từng gặp lại Hàn Minh. Ngay cả trong lần bổ sung linh tính cho Viên Đại Thắng trước đó, hắn cũng chỉ điều khiển Kim Huyết Chiến Viên - Đại Thắng đi đến mà thôi. "Lần đó hình như ta nghe thấy tiếng kêu cứu của Hàn Minh từ trong địa lao..."
Ninh Chuyết hiện tại cũng không tiện hành động. "Hay là cho Viên Đại Thắng tới thăm dò một chút xem sao?"
Vừa nghĩ đến đây, Ninh Chuyết đã lập tức gạt bỏ ý định này. Chuyện liên quan đến Bảo Cừu báo thù đã lan ra rất rộng, đám người này sắp động thủ rồi! Trong lúc mấu chốt như vậy, nếu điều Viên Đại Thắng đi khỏi trụ sở Hầu Đầu bang, lỡ mất cơ hội bảo vệ Viên Nhị thì sao? "Nhìn như là hai lựa chọn, nhưng thực ra cũng chỉ có một."
Ninh Chuyết bình tĩnh phân tích:
"Nếu Hàn Minh thực sự đã được cứu, khiến cho Tôn lão đại gặp phải nguy hiểm, vậy bọn chúng rất có thể đã bố trí mai phục ở chỗ địa lao."
"Nếu như ta phái Viên Đại Thắng đến, chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ!"
"Chuyện này không thể vội vàng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận