Tiên Công Khai Vật

Chương 205: Ninh Chuyết đăng đường ! (2)

Toàn bộ từ đường gia tộc bị tộc nhân vây kín ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Ninh Chuyết, Ninh Hậu Quân và Vương Lan bị đưa vào bên trong từ đường.
Toàn bộ cao tầng của Ninh gia đều đã có mặt đông đủ.
Ninh Chuyết nhìn thấy Ninh Trách, Ninh Kỵ, thấy được tộc trưởng Ninh gia, đương nhiên là không thể thiếu Ninh Hiểu Nhân.
Sắc mặt Ninh Hiểu Nhân trắng bệch, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào hắn, cái cổ ngẩng lên thật cao, giống như một con kền kền đang chờ đợi thời cơ để lao vào xâu xé con mồi.
Ninh Chuyết chắp tay, vừa định lên tiếng thì Vương Lan ở bên cạnh đã òa khóc:
"Phu quân, cuối cùng chàng cũng được thả ra rồi! Tên Ninh Hiểu Nhân kia cũng không làm gì chàng chứ?"
Ninh Trách bước ra khỏi đám người, ôm lấy Vương Lan, trầm giọng nói:
"Là Phù lão đã tự mình đến cứu ta! Là ngài ấy đã cứu ta ra khỏi ma trảo của Ninh Hiểu Nhân!"
Trên đường đến đây, Ninh Trách đã biết được ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện. Mặc dù Ninh Hiểu Nhân liên tục uy hiếp dụ dỗ, nhưng Ninh Trách vẫn quyết tâm đứng về phía Ninh Chuyết. “Nói đùa.”
“Thật cho rằng cảm giác mỗi khi bị nện đầu của ta là rất tốt sao?”
“Thật sự cảm thấy ta ôn hoà dễ nói chuyện ư?”
Hiện tại Vương Lan đã đứng ra vạch trần bộ mặt thật của Ninh Hiểu Nhân, tộc nhân chi mạch cũng đã tập hợp lực lượng, đại thế đã thành. Hơn nữa chân tướng sự việc đã rõ ràng, Ninh Hiểu Nhân không những không hề cấp cho Ninh Chuyết bất kỳ tài nguyên tu luyện nào, mà còn hãm hại Ninh Trách.
Những uất ức, phẫn nộ, nhục nhã mà Ninh Trách phải chịu đựng bấy lâu nay khiến cho gã không chút do dự lựa chọn đứng về phía Ninh Chuyết. Nghe Ninh Trách nói những lời này, Ninh Hiểu Nhân cảm thấy trái tim mình chìm đến đáy cốc, toàn thân lạnh toát. Hy vọng duy nhất của y vốn đặt ở trên người Ninh Trách. Thế nhưng hiện tại hy vọng này giống như lá rụng trong gió mùa thu, hoàn toàn tiêu mất. Nhân chứng, vật chứng đều đã rõ ràng, Ninh Hiểu Nhân không còn đường nào để chối cãi. Hơn nữa việc hãm hại Ninh Trách trước đó cũng là vì y nảy lòng tham nhất thời, mục đích là muốn lôi kéo Ninh Chuyết, không ngờ lại có nhiều sơ hở như vậy. Hiện tại Ninh Trách phối hợp thì còn dễ nói, chứ đã phản bội thì chứng cứ rõ ràng như ban ngày. Những tộc nhân khác muốn kiểm chứng cũng là chuyện dễ như trở bàn tay Đủ loại bằng chứng như núi! "Ninh Hiểu Nhân!"
Tộc trưởng Ninh gia tức giận quát lớn, lão ta giật phăng lệnh bài trên người mình xuống, ném thẳng về phía Ninh Hiểu Nhân. Ninh Hiểu Nhân đột ngột trúng phải một cú ném của lão, đầu óc choáng váng, máu tươi chảy xuống ròng ròng. Y biết rõ bại cục đã định, không còn bất kỳ hy vọng nào nữa, thế nhưng thời khắc cuối cùng vẫn biểu hiện được khí thế cả bản thân mình. Y mặc cho đầu rơi máu chảy, ngẩng cao đầu đối mặt với lão phụ thân của mình:
"Tộc trưởng đại nhân, nhi tử đã làm sai rồi, không còn mặt mũi nào đối mặt với tộc nhân trên dưới gia tộc nữa! Nhi tử nguyện nhân mọi hình phạt!"
Tuy nhiên đây chẳng qua chỉ là màn kịch cuối cùng của Ninh Hiểu Nhân. Tộc trưởng Ninh gia lạnh lùng tuyên bố hủy bỏ thân phận thiếu tộc trưởng của Ninh Hiểu Nhân, cầm tù y ở bên trong địa lao ba năm. Ba năm sau trục xuất khỏi gia tộc, lưu vong ở bên ngoài, cả đời không được bước chân vào Ninh gia nửa bước! Ngoại trừ những ngày đại tế gia tộc thì Ninh Hiểu Nhân mới được phép trở về tế bái tổ tiên!"
"Tộc trưởng anh minh! Quân pháp bất vị thân!"
Phán quyết này vừa ra, trong ngoài từ đường đã có vô số tộc nhân của chi mạch đồng loạt reo hò ủng hộ, âm thanh vang dội cả một vùng trời. Các vị gia lão của chủ mạch thì nhìn chăm chú vào Ninh Chuyết. Hắn đã giành chiến thắng một cách thuyết phục, một cước đá bay thiếu tộc trưởng Ninh Hiểu Nhân khỏi vị trí cao nhất. Sau ngày hôm nay, danh tiếng của hắn nhất định vang vọng toàn tộc, danh vọng tăng vọt. Mặc dù chỉ có tu vi ‘Luyện Khí tầng ba’, nhưng với thủ đoạn và dã tâm như vậy, người nào dám coi thường hắn? Đêm đó. Gia đình Ninh Trách tổ chức một trận tiểu yến. Ninh Chuyết và Ninh Trách tiếp đãi hai vị tiền gia lão Ninh Hữu Phù, Ninh Hậu Quân, cùng mấy vị chấp sự của gia tộc như Ninh Hướng Quốc. Ninh Chuyết liên tục nâng ly kính rượu, bày tỏ lòng biết ơn đối với mọi người, thái độ khiêm tốn hữu lễ, lại luôn luôn chân thành thỉnh giáo. "Ninh Chuyết, sau chuyện này, ngươi coi như đã chính thức trở mặt với chủ mạch, đặc biệt là tộc trưởng. Cũng đừng mong chờ hi vọng xa vời sẽ hoà hoãn được quan hệ!"
Ninh Hữu Phù lên tiếng nhắc nhở. Ninh Hậu Quân thở dài:
"Đáng tiếc, hôm nay tộc trưởng chỉ dám tráng sĩ chặt tay, vứt xe giữ tướng, thế nhưng cũng chỉ phế truất chức vị thiếu tộc trưởng của Ninh Hiểu Nhân mà thôi, chưa thể khiến cho chủ mạch tổn thương nguyên khí!"
"Dù vậy đây cũng là chiến thắng duy nhất của chi mạch chúng ta trong suốt mười mấy năm qua! Một tên tiểu bối chi mạch lại có thể lật đổ thiếu tộc trưởng của chủ mạch, đây là chuyện phấn chấn lòng người cỡ nào a!"
Ninh Hướng Quốc cười ha hả. Ninh Chuyết nhìn những người trước mặt mình, trong lòng đang âm thầm nghĩ:
"Ở trong này rốt cuộc người nào là phản đồ Ninh gia âm thầm đầu nhập dưới trướng Phí Tư đây?"
Sau đó hắn chủ động hỏi thăm chủ mạch sẽ đối phó với mình như thế nào?. "Ninh Chuyết, hiện tại ngươi là thành viên của đội ngũ cải tu, hơn nữa còn lập được chiến công hiển hách trong việc thăm dò Tiên cung, danh tiếng đang lên như diều gặp gió, cho dù chủ mạch có muốn động đến ngươi thì cũng phải suy nghĩ kỹ càng! Bọn họ không muốn lại bị ngươi lấy lý do đãi ngộ bất công đại náo từ đường gia tộc một phen nữa đâu!"
Ninh Hữu Phù cười nói. Sau đó lão ta quay qua nhìn Ninh Hướng Quốc, nói:
"Chủ mạch nhất định sẽ có hành động, nhưng người bọn họ nhắm đến không phải Ninh Chuyết, mà là các ngươi!"
Ninh Hướng Quốc mỉm cười:
"Ha ha, ta đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi! Có giỏi thì cứ việc đến! Cho dù mất chức thì như thế nào? Chủ mạch cũng không dám đánh đổi quá nhiều, bởi vì người của bọn họ quá ít, ha ha."
Ninh Hậu Quân thở dài:
"Cho đến tận bây giờ, trong số các vị trí gia lão trong tộc, vẫn chưa có ai là người của chi mạch chúng ta đảm nhiệm! Chúng ta quá bị động rồi, ngay cả một chút quyền lên tiếng cơ bản cũng không có. Mặc dù chi mạch có rất nhiều chấp sự, nhưng quyền hạn đều bị hạn chế, không thể làm được việc gì lớn!"
"May mà Ninh Chuyết ngươi là người có thiên tư, tương lai cứ vững bước phát triển, chắc chắn sẽ trở thành một vị gia lão của Ninh gia!"
"Chi mạch chúng ta đã lâu lắm rồi không có người nào có thiên tư! Nói thật cho ngươi biết, mười mấy năm qua, lão phu vẫn luôn chờ đợi một người có thể gánh vác được trọng trách!"
"Mặc dù hiện tại tu vi của ngươi còn yếu, nhưng ngươi có khí phách, có dũng khí, cũng có thủ đoạn.”
“Quan trọng nhất là ngươi có thiên tư, rất đáng để đầu tư!"
"Ngươi yên tâm, chỉ cần lão phu còn sống, nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ ngươi!"
"Bây giờ ngươi chính là lá cờ đầu của chi mạch chúng ta, nhất định phải tiếp tục cố gắng!"
Ninh Chuyết cười một tiếng:
"Chuyện phát triển đến mức độ này một phương diện là do chủ mạch bức bách, nhưng một phương diện khác là cá nhân tiểu chất muốn tiến bộ!"
"Tiểu chất có thiên tư trên người, có sở trường thăm dò Tiên cung, hơn nữa còn được mọi người ra sức giúp đỡ, tiểu chất còn sợ gì nữa chứ?"
Mọi người nghe vậy đều cùng nhau cười lớn. Trong tiếng cười vui vẻ, mọi người cùng nhau nâng ly, chúc mừng cho chiến thắng vang dội ngày hôm nay. Ninh Trách há miệng uống cạn rượu trong chén, lúc đặt chén xuống, gã lại nhìn Ninh Chuyết với ánh mắt đầy phức tạp:
"Tiểu Chuyết à tiểu Chuyết, thì ra đây mới là con người thật của ngươi!"
"Là ta đã nhìn lầm ngươi rồi!"
"Loại thủ đoạn, khí phách, dã tâm này...!"
Lần đầu tiên trong đời, Ninh Trách cảm thấy dường như mình đã thực sự nhìn rõ Ninh Chuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận