Tiên Công Khai Vật

Chương 87: Viên Đại Thắng chiến Mông Trùng

Dung Nham Tiên cung.
Gian phòng số ba.
Nhân ngẫu Mông Trùng toàn thân lượn lờ điện quang, như sấm sét lao nhanh về phía Kim Huyết Chiến Viên - Đại Thắng.
Trong tích tắc hai bên giao thoa, Đại Thắng chớp lấy thời cơ ngàn vàng, hai bàn tay to chộp lấy cánh tay Mông Trùng, thuận thế tung ra một cú quật qua vai.
Ầm!
Mông Trùng bị nện xuống nền gạch, đầu óc có chút choáng váng.
Ngay sau đó, gã nhìn thấy bàn chân to tướng của Đại Thắng giẫm mạnh xuống thân thể mình, mang theo phong thanh rít gào.
Trong lòng Mông Trùng chấn động, không ngừng gào thét: "Cuồng Bôn Đột Lôi!"
Lôi quang trên người gã lập tức đại thịnh, cả người biến mất tại chỗ.
Sau một khắc, chân phải của Đại Thắng hung hăng giẫm mạnh xuống, nghiền nát cả một mảng gạch nền.
Mông Trùng kéo dài khoảng cách, linh lực trong cơ thể dâng trào, trong lòng tràn đầy ngưng trọng.
Gã đã bị Đại Thắng quật ngã hai lần liên tiếp.
"Đây là cường địch!" Mông thiếu gia nhanh chóng điều chỉnh tâm tính của mình.
Viên Đại Thắng đánh hụt một chiêu, đứng im ở nguyên chỗ.
Cục diện rơi vào thế giằng co ngắn ngủi.

Bên ngoài Tiên cung.
Ninh Chuyết ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn trong phòng làm việc dưới mặt đất của mình. Hắn nhắm chặt hai mắt, tâm thần kết nối, dồn toàn lực chú ý đến trận chiến trong Tiên cung.
Một bên là Mông Trùng, một bên khác là Viên Đại Thắng, cả hai đều có Tiên tư!
"Chất liệu và kết cấu thân thể mộc ngẫu của Mông Trùng đều kém xa Kim Huyết Chiến Viên - Đại Thắng. Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát huy chiến lực của hắn, nhưng dựa vào Tiên tư Cuồng Bôn Đột Lôi, hắn vẫn có tính uy hiếp rất lớn. Hơn nữa hắn là người sống, trí tuệ chiến đấu vượt xa linh tính của Đại Thắng."
"Ưu thế của Kim Huyết Chiến Viên - Đại Thắng là cơ quan thân thể được chế tạo bởi Dung Nham Tiên cung, chất liệu và kết cấu vượt xa mộc ngẫu của Mông Trùng. Thiếu hụt chính là linh tính chỉ đạt tám phần, không phải là một vật sống thực sự, trên phương diện tâm tư kém xa đối phương."
"Theo như Dung Nham Tiên cung đã nói, tám phần linh tính cũng có thể thi triển ra Tiên tư Nghĩa Cốt Kim Kiên. Không biết khi chân chính thi triển ra, sẽ có cảnh tượng như thế nào?."
Ninh Chuyết không ngừng âm thầm ước định chiến lực của hai bên.
Hắn cực kỳ coi trọng trận chiến này.
Kết quả của trận chiến này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quyết sách sau này của hắn.
"Cuồng Bôn Đột Lôi." Mông Trùng thầm hô trong lòng, đột nhiên xuất kích, lần thứ ba phát động công kích vào Kim Huyết Chiến Viên - Đại Thắng.
Gã nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, gần như lao đến trước mặt cơ quan hầu nọ.
Khi nhìn thấy Đại Thắng đưa tay ra, gã vô cùng mừng rỡ, tiến hành phát động toàn lực.
Cũng chỉ trong một cái chớp mắt, điện quang trên thân thể mộc ngẫu bùng phát, khiến tốc độ của Mông Trùng lại tăng vọt thêm một bậc!
Đây là thành quả huấn luyện đặc biệt gần nhất của gã.
Tầm mắt của gã hoa một cái, đã vòng ra sau lưng Viên Đại Thắng.
"Thành công rồi!" Mông Trùng mừng rỡ, định đánh lén vào phần lưng Viên Đại Thắng. Nhưng ngay sau đó, chân gã bị đối phương kéo lại, toàn thân mất đi cân bằng, thế công đột nhiên bị phá giải.
Thân thể Mông Trùng không ngừng chao đảo, lúc ngã nhào xuống đất, gã mới nhìn rõ thủ phạm hại mình lần này: "Chết tiệt, quên mất đuôi khỉ!"
Cái đuôi của Viên Đại Thắng giống như roi da, quấn chặt lấy chân trái của Mông Trùng.
Ngay sau đó nó gầm nhẹ một tiếng, xoay người bước tới, giơ cao nắm đấm, từ trên cao nện xuống Mông Trùng.
Mông Trùng đang ở giữa không trung, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền nhìn thấy Viên Đại Thắng như ngọn núi đổ xuống, nhanh chóng lấp đầy tầm mắt của gã.
Nắm đấm giơ cao của Viên Đại Thắng giống như sao băng rơi xuống, xé toạc không khí, kéo theo tiếng gió lạnh thấu xương rít gào, khiến trong lòng Mông Trùng chấn động mãnh liệt.
"Cuồng Bôn Đột Lôi!" Gã liều mạng thi triển Tiên tư của bản thân mình.
Điện quang bùng phát, giúp gã phá vỡ sự trói buộc của đuôi khỉ, giành lại tự do, tranh thủ thời gian né tránh.
Ầm!
Trong chớp mắt tiếp theo, nắm đấm của Viên Đại Thắng giống như chùy thép, nện xuống mặt đất, đập nát cả một mảng gạch nền.
Điện quang rơi vào góc tường, sau khi tiêu tán để lộ ra thân hình Mông Trùng.
Gã nhìn nắm đấm của Viên Đại Thắng gần như in hằn trên viên gạch, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Nếu như bị đánh trúng, cơ thể mộc ngẫu yếu ớt này của gã chắc chắn sẽ chia năm xẻ bảy.
Hung hiểm như vậy ngược lại càng khơi dậy chiến ý mãnh liệt trong lòng Mông Trùng.
"Ha ha ha." Gã cất tiếng cười to, "Như vậy mới có tính khiêu chiến, mới thú vị a!"
Sau đó toàn thân gã được bao phủ bên trong điện quang xanh thẳm, tiếp tục phát động tấn công.
Gã không ngừng thôi động Tiên tư của mình, nhưng không dễ dàng tiếp cận Viên Đại Thắng. Gã như hóa thân thành một đạo lôi quang, không ngừng chuyển hướng, lướt ngang bổ dọc bên trong căn phòng số ba.
Điện quang cực nhanh, lưu lại trong đồng tử của Viên Đại Thắng là từng vệt tàn ảnh lôi điện mờ nhạt.
Theo thời gian trôi qua, tàn ảnh lôi quang trong căn phòng ngày càng nhiều, đan xen vào nhau, phảng nhất như dệt thành một tấm lưới khổng lồ, muốn giam cầm Viên Đại Thắng trong đó.
Ninh Chuyết nhìn thấy cảnh này trong lòng khẽ động: "Đây là Mông Trùng chống đỡ được áp lực, trong chiến đấu đã có đột phá."
"Gã có thể duy trì tốc độ cao nhất, hơn nữa loại tốc độ này còn vượt qua cực hạn trước đó một chút xíu."
"Đây chính là thiên tư siêu hạng sao!"
Tận mắt chứng kiến ​​tất cả những điều này, khiến Ninh Chuyết cảm khái trong lòng, không hổ là Tiên tư.
Bên trong gian phòng số ba điện quang tung hoành, còn Viên Đại Thắng thì như một gốc cây cổ thụ, đứng im lặng lẽ.
Nó chỉ có thể phòng thủ một cách bị động.
Tốc độ di chuyển của Mông Trùng như vậy, nó không theo kịp. Linh tính mách bảo nó, nên lấy bất biến ứng vạn biến là tốt nhất.
Đột nhiên điện quang lệch hướng, lao thẳng vào Viên Đại Thắng.
Viên Đại Thắng giơ tay lên đỡ.
Một tiếng ầm vang vọng, sau cú va chạm này, nó phải lùi lại một bước lớn.
Mông Trùng hóa thân thành điện quang, thông qua vách tường phản ngược trở lại, rất nhanh đã tăng tốc độ bị hao hụt lên, tiếp tục lướt ngang bổ dọc trong gian phòng cửa ải này.
Mông Trùng thỉnh thoảng lại tiến hành tập kích, Viên Đại Thắng không theo kịp tốc độ của gã, phòng thủ một cách bị động, trên người bắt đầu xuất hiện thêm vết thương.
Mông Trùng cười ha hả, biết mình đang chiếm thế thượng phong.
"Khả năng cận chiến của cơ quan viên hầu này thật sự quá mạnh!"
"Ít nhất là đại sự võ thuật, không, rất có thể là tông sư võ học."
"Nhưng nó không theo kịp tốc độ của ta, chỉ cần ta còn có thể tiếp tục lao tới, nhất định có thể bào mòn nó đến chết!"
Mông Trùng đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên sắc mặt kịch biến.
Cạch cạch.
Điện quang trên người gã khựng lại hai lần, sau đó trở nên vô cùng yếu ớt.
Gã đã để lộ ra sơ hở trí mạng.
Gần như trong nháy mắt, Viên Đại Thắng gầm lên một tiếng thật dài, bước nhanh về phía trước. Sau hai ba bước, nó đã xông đến trước mặt Mông Trùng.
Viên Đại Thắng nhún vai đánh thẳng, trạng thái của Mông Trùng đột nhiên giảm sút, khiến gã không kịp né tránh, bị đối phương đánh trúng.
Ầm.
Mộc ngẫu Mông Trùng giống như một viên đạn thật lớn đâm vào vách tường, chân phải trực tiếp bị va chạm đến mức tách rời khỏi cơ thể.
Toàn bộ cơ thể mộc ngẫu của gã sau khi va vào tường, lại bật ngược trở lại một đoạn ngắn.
Mông Trùng vừa mới ngẩng đầu lên, một luồng kình phong thổi tới, bóng dáng của Viên Đại Thắng như ngọn núi đen kịt ép tới.
Viên Đại Thắng nhấc cao đùi, đầu gối như mũi thép phá gió, gào thét lao đi!
Mông Trùng theo bản năng đưa hai tay ra, khoanh ở trước ngực.
Ầm.
Sau một khắc, lòng bàn tay, cẳng tay mộc ngẫu của gã bị Viên Đại Thắng đụng nát, phá toái thành mảnh nhỏ!
Chỗ ngực Mông Trùng bị trọng thương, vỡ vụn hơn phân nửa, cả người bị một cỗ man lực to lớn đánh bay lên nóc nhà.
Phần lưng của gã va chạm mạnh với trần nhà, tạo ra vô số vết nứt.
Mông Trùng âm thầm cắn chặt răng, bị đánh đập dã man như vậy, lửa giận và chiến ý trong lòng gã dâng trào mãnh liệt.
Nhưng không thể sử dụng được Cuồng Bôn Đột Lôi.
Gã lộn người trên không trung, điều chỉnh tư thế, đầu chúi xuống đất. Hai chân gã dùng sức đạp lên trần nhà, bắn chéo sang một bên, ý đồ né tránh đòn tấn công tiếp theo của Viên Đại Thắng.
Viên Đại Thắng đứng im tại chỗ, nhìn thấy Mông Trùng bắn chếch ra ngoài.
Phần ngực nó phập phồng vô cùng rõ ràng, giống như đang hít một hơi thật sâu.
Bàn tay phải của nó khẽ run rẩy, những phù văn được khắc bên trong bắt đầu tỏa ra quang huy rực rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận