Tiên Công Khai Vật

Chương 48: Ma tu quá phách lối

Phí Tư vẫn chưa thể xác định, rốt cuộc quan hệ của Hàn Minh trong Phệ Hồn tông như thế nào. Nhỡ đâu bắt Hàn Minh, chọc giận lão quái vật nhiều năm, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Một điểm càng mấu chốt hơn chính là Dung Nham Tiên cung trước mắt. Hiện tại Phủ Thành chủ và ba thế lực khác đều đang dốc toàn lực thăm dò Tiên cung này, hoàn toàn không muốn rước thêm phiền phức.
Cho nên ý nghĩ trước đây của Phí Tư là: “Dù sao người bị quấy rối cũng không phải chúng ta, mà là Tôn Liệt.”
“Đợi đến khi Tôn Liệt không chịu nổi nữa, chủ động rời khỏi Hỏa Thị thành, chẳng phải chuyện này sẽ được giải quyết hay sao?”
Phủ Thành chủ làm ngơ, càng khiến tâm tính phách lối của Hàn Minh thêm lớn mạnh, cho đến khi nàng ta bị Ninh Chuyết đánh bại.
Ở một mức độ nào đó mà nói, sự nhẫn nhịn của Tôn Liệt, sự qua loa của Phủ Thành chủ, đều có thể coi là trợ giúp rất lớn cho Ninh Chuyết có thể bắt sống Hàn Minh.
“Lần này khác rồi.”
“Hàn Minh vậy mà lại giao thủ với Mông Trùng, lần này nhất định phải dốc toàn lực, đi đuổi bắt nàng ta!”
“Ừm.”
“Hay là bắt tên Thùy Thiều Khách kia trước đã.”
“Có lẽ Hàn Minh có thể nhân cơ hội trốn khỏi thành.”
Điều động toàn bộ lực lượng đi đuổi bắt Hàn Minh, là thái độ mà Phí Tư nhất định phải cho thấy được. Nhưng y lại không muốn mạo hiểm chút nào. Nếu thật sự bắt được đối phương, ngược lại càng khiến y thêm lo lắng.
So sánh với Hàn Minh, Thùy Thiều Khách chính là mục tiêu dễ dàng ra tay hơn rất nhiều.
“Tên Thùy Thiều Khách này từ trước đến nay vẫn luôn qua lại với Tôn Linh Đồng.”
“Tôn Linh Đồng là đệ tử của Bất Không môn, đại tông tà phái này am hiểu nhất chính là ăn trộm.”
“Tên Ma tu thứ ba kia có phải là Tôn Linh Đồng hay không?”
Phí Tư lập tức nghĩ đến khả năng này, nhưng y lại không có chút ý định nào muốn tiến hành kiểm chứng.
Tôn Linh Đồng cũng giống như Hàn Minh, đều có đại tông môn làm chỗ dựa. Lão ta sống ở Hỏa Thị Tiên thành mười mấy năm, bén rễ ở đây, là một địa đầu xà điển hình.
Muốn động đến lão, còn phiền phức hơn động đến Hàn Minh.
Phí Tư liền hạ lệnh để đám thuộc hạ đi tìm kiếm Thùy Thiều Khách ở chợ đen, tiến hành bắt giữ.
Nhưng làm sao có thể tìm được Thùy Thiều Khách?
Ngay cái bóng cũng không có!
Cứ như vậy tìm kiếm cả nửa ngày, đám thuộc hạ hai tay trống trơn trở về báo cáo.
Phí Tư nổi giận mắng bọn chúng một trận, diễn kịch phải diễn cho đủ.
Trì hoãn một lúc, y lúc này mới cầm lấy bình đan dược, đổ ra một viên.
Sau khi nuốt vào, khứu giác của y lập tức sinh ra biến hóa vi diệu.
Y ngẩng đầu khẽ ngửi, liền ngửi thấy mùi dược hương thoang thoảng như có như không trong không khí.
“Hàn Minh, hy vọng ngươi thức thời, lúc này đã rời khỏi Hỏa Thị Tiên thành rồi.”
Phí Tư đích thân xuất động, thân hóa trường hồng, bay lên không trung Hỏa Thị Tiên thành.
Y men theo mùi dược hương, một đường xuyên qua gió mây, nhanh chóng vượt qua tường thành, đi đến chân núi.
Phí Tư cảm thấy càng ngày càng không đúng, cho đến khi hắn ngửi thấy khí tức cực kỳ nồng đậm, tận mắt nhìn thấy trên đồng cỏ rừng Hỏa Thị có một bao vải thật lớn.
Trong bao vải này chính là số đan dược bị đánh cắp được gói ghém lại.
Phí Tư lơ lửng ở giữa không trung, trong lòng chửi rủa: “Chết tiệt!”
Sắc mặt y âm trầm đến cực điểm: “Bọn chúng vậy mà lại không dùng một cái túi trữ vật nào, trực tiếp dùng vải bọc lại, liền ném vào rừng Hỏa Thị.”
“Phách lối, thật sự quá phách lối!”
Phí Tư cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích nghiêm trọng.
Nhưng y hết lần này tới lần khác lại không dám vào rừng, đi nhặt bọc đan dược kia.
Bởi vì Ma tu bóng đen trước đó đã ẩn thân trong rừng Hỏa Thị!
“Đây rất có thể là một cái mồi nhử, dẫn dụ ta vào rừng.”
“Quả nhiên tên Ma tu bóng đen này có đồng bọn a.”
“Nếu là Trì Đôn, e rằng đã cắm đầu xông vào rồi. Nhưng ta không phải, ta đâu phải là mãng phu.”
Ôm ý nghĩ như vậy, Phí Tư dứt khoát xoay người bay đi, một đường đến đỉnh ngọn núi lửa, bái kiến Hỏa Sơn Thành chủ.
Y nhanh chóng báo cáo mọi chuyện.
Hỏa Thị Thành chủ ngồi xếp bằng trên không trung, khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: "Cũng chưa chắc đã là đồng bọn của tên Ma tu bóng đen kia."
"Kẻ khác vu oan giá họa, họa thủy đông dẫn, cũng rất có khả năng."
Nếu chỉ có vậy, kỳ thực tình hình càng hỏng bét.
Bởi vì điều này cơ bản đã đại biểu rằng: Thế lực lớn trong thành đã nhận ra điều gì đó, bắt đầu âm thầm nhắm vào Phủ Thành chủ.
Phí Tư trước đây đề nghị ám toán thiên tài của Chu gia, Trịnh gia, Thành chủ vốn đã đồng ý.
Kế sách thực hiện thành công, nhưng Thành chủ cũng cảm thấy một tia cấp bách.
Gã liền an bài Tôn Liệt, để lão ta giúp thân tôn Mông Trùng nắm vững Tiên tư Cuồng Bôn Đột Lôi. Tôn Liệt cũng đã sớm hồi báo phương pháp, Thành chủ gật đầu đồng ý.
Chỉ là không ngờ, trong quá trình này lại có Ma tu đến tập kích.
“Chưa chắc là Ma tu thật.” Thành chủ không thể tránh khỏi suy nghĩ như vậy.
Gã suy tư một lúc, sau đó nói với Phí Tư, “Ngươi làm rất tốt, những đan dược kia cũng không quan trọng.”
“Truy bắt Ma tu cũng không phải trọng điểm.”
“Từ từ bắt bọn chúng đi, không cần gấp gáp.”
“Về phía Mông Trùng, dốc hết phủ khố, cho nó đủ lượng thiên tài địa bảo. Dù sao việc dùng Cuồng Bôn Đột Lôi, tiêu hao Tam Bảo tinh khí thần rất nhiều.”
Chính vì nguyên nhân này, Thành chủ từ trước đến nay vẫn luôn để Mông Trùng phát triển thuận theo tự nhiên.
Gã rất rõ tính cách của thân tôn nhà mình. Một khi hoàn toàn nắm vững Tiên tư Cuồng Bôn Đột Lôi, nhất định sẽ liên tục sử dụng không ngừng.
Hiệu quả của Cuồng Bôn Đột Lôi mang lại rất tốt, nhưng cũng rất dễ sử dụng quá độ, khiến Mông Trùng suy yếu đến mức tổn hại căn cơ và tương lai.
Cũng là đến không lâu trước đây, Thành chủ vì Dung Nham Tiên cung, cảm nhận được áp lực theo đuổi của hai thế lực khác, cho nên mới thay đổi chủ ý.
Gã mượn tay Tôn Liệt, trợ giúp Mông Trùng nắm vững thiên phú tuyệt hảo Cuồng Bôn Đột Lôi này thành công.
Còn về việc Mông Trùng bị đánh lén, cũng không khiến gã quá lo lắng.
Để bảo vệ thân tôn của mình, gã đã sớm ấn phù lục lên người Mông Trùng. Một khi rơi vào thời khắc nguy hiểm tính mạng, phù lục sẽ lập tức được kích phát, bộc phát ra uy năng cực mạnh. Cho dù không thể giết chết địch nhân, cũng chèo chống đủ thời gian để Thành chủ đích thân đến cứu viện.
Trên thực tế, thủ đoạn như vậy không chỉ có một. Loại giống như Độn Không phù cũng không thiếu.

Nửa đêm.
Ninh Chuyết nằm ở trên giường, mở mắt ra.
“Sao vẫn chưa câu hồn ta vậy?”
“Ta muốn vào Tiên cung a!”
Thiếu niên đạp chân trên giường, dần dần trở nên sốt ruột.
Hắn dần dần có một linh cảm, cảm thấy cứ đợi như vậy sẽ chậm trễ đại sự.
“Bản thân ta có thể chủ động hồn nhập Tiên cung không?”
Ninh Chuyết nghĩ đến ấn ký bị hắn gieo xuống bên trong phòng chỉnh đốn trước đó.
Hắn thử điều động Ngã Phật Tâm Ma Ấn. Sau khi mò mẫm một lúc, trên ngực hắn lại lần nữa hiện ra ấn ký “Đệ tử thí luyện”.
Sau một khắc, một sợi Nhân Mệnh Huyền Ti bị dẫn dắt đến, xuyên qua không gian, đánh trúng hồn phách của hắn.
Hai mắt Ninh Chuyết tối sầm, hồn phách bị rút ra, lần thứ ba nhập cung!
Chính điện Tiên cung.
Long Ngoan Hỏa Linh đang ngủ say đột nhiên thân thể chấn động, cảm nhận được Ninh Chuyết đã nhập cung thành công.
Nó phun ra một ngụm hỏa khí, lại bay lên không trung lần nữa, không ngừng phi hành trong chính điện, dùng đầu, thân thể trực tiếp đâm vào bên trên cột trụ.
Rống rống.
Nó liên tục gầm lên.
Dung Nham Tiên cung lại bạo động lần nữa.
Trăm ngàn bảo quang bắn ra tứ phía, khói mù cuồn cuộn, dung nham sôi trào.
“Hả? Lại chấn động!” Hỏa Thị Thành chủ trừng mắt, vội vàng ra tay, điều khiển đại trận Tiên thành, dốc toàn lực trấn áp Tiên cung.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!”
Gương mặt Hỏa Thị Thành chủ bị dung nham, ánh lửa chiếu đến đỏ bừng, thần sắc âm trầm, nghi ngờ trong lòng càng thêm nồng đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận