Tiên Công Khai Vật

Chương 388: Chân tướng sắp được hé lộ (1)

"Căn cứ theo Lý Lôi Phong phán đoán, Ninh Chuyết sở hữu thiên phú cơ quan thuật thâm hậu, phỏng đoán hắn sáu tuổi đã có thể bộc lộ tài năng."
"Nhưng trên thực tế tiểu tử này vẫn chẳng khác gì người thường, mãi đến khi Dung Nham Tiên cung xuất thế gần đây, hắn mới bộc lộ thiên tư, nhất thời trở thành nhân vật phong vân."
Chu Huyền Tích đã sớm thu thập rất nhiều tình báo về Ninh Chuyết, biết rõ quỹ tích trưởng thành của tu sĩ thiếu niên Ninh gia này.
Trước đó gã còn tưởng rằng, Ninh Chuyết là không ngừng tích lũy, hậu tích bạc phát. Sau khi cải tu mới dần dần phát hiện bản thân có được thiên tư, sau đó tỏa sáng rực rỡ.
Nhưng hiện tại, mai ngọc giản của Lý Lôi Phong này đã phá vỡ nhận thức từ lâu của gã.
"Nếu như lúc Ninh Chuyết năm tuổi, đã có thể diễn vở Phương Thanh tẩy oan. Theo một điểm điều khiển mộc ngẫu mà phán đoán, kiến thức cơ bản của hắn là cực kỳ vững chắc!"
"Ninh Chuyết bởi vì khẩn trương mà gây nên sai lầm trong lần đại khảo của Ninh gia.... Rõ ràng đây là hắn cố ý diễn."
"Như vậy xem ra, hắn từ khi còn rất nhỏ đã bắt đầu giấu dốt, che giấu bản thân."
"Hắn cứ một mực ẩn mình như vậy, che giấu hơn mười năm, mãi đến thời gian gần đây mới chủ động lộ ra phong mang."
"Vì sao?"
Chu Huyền Tích cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
"Tên đệ tử chi mạch của Ninh gia - Ninh Chuyết này tại sao phải giấu dốt, che giấu bản thân mình?"
"Trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng ở học đường, vì sao hắn phải tỏ ra tầm thường đến như vậy?"
"Rõ ràng chỉ cần Ninh Chuyết bộc lộ tài hoa và thiên tư của mình, liền có thể nhận được bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc!"
Chu Huyền Tích nghĩ đến Ninh Hiểu Nhân.
"Có khả năng là Ninh gia tồn tại nội đấu?"
"Mấu chốt là nếu tiểu tử này đã bắt đầu che giấu bản thân từ ba bốn tuổi, vậy thì tâm trí của hắn sâu sắc đến mức nào?"
"Tâm tư như vậy có phần quá thâm trầm!"
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Huyền Tích thậm chí không kìm được dâng lên một tia hàn ý.
"Nếu Ninh Chuyết là cố ý làm vậy, ẩn giấu bản thân trọn vẹn hơn mười năm sao?"
"Trong khoảng thời gian này, hắn chẳng lẽ không có một chút hư vinh và xúc động của người trẻ tuổi ư?"
"Hay có thể nói.... Bên cạnh hắn kỳ thật còn có cao nhân khác chỉ điểm?"
Nghi hoặc trong lòng Chu Huyền Tích càng ngày càng nhiều.
Y phát hiện càng nhiều, vấn đề trong lòng ngược lại càng thêm chồng chất.
"Ninh Chuyết có vấn đề!"
Vị Thần bộ đại nhân này âm thầm khẳng định.
Trước đây y đã bắt đầu hoài nghi Ninh Chuyết, nhưng bản thân cũng biết loại hoài nghi này không có chút căn cứ nào. Y chỉ cảm thấy trên người tiểu tử này có một loại kỳ quái và không tự nhiên khó nói nên lời.
Giờ đây nhìn nhận lại, Chu Huyền Tích đã hiểu nguyên nhân!
"Ta đã điều tra vụ án, truy tìm hung thủ vô số lần, tích lũy được kinh nghiệm vô cùng phong phú, từ đó bồi dưỡng được một loại trực giác phá án."
"Ninh Chuyết diễn xuất rất tốt, không có bất kỳ sơ hở rõ ràng nào, cũng không có chỗ nào là không hợp lý."
"Nhưng diễn xuất dù sao cũng chỉ là diễn xuất, từ đầu đến cuối vẫn có khoảng cách với chân thực!"
Chu Huyền Tích đã chứng kiến quá nhiều chân thực và giả dối, mặc dù đôi khi trên phương diện lý trí không thể phán đoán được, nhưng trong lòng y lại cảm nhận được loại kỳ quái và không tự nhiên này.
Khi loại cảm giác không tự nhiên này tích lũy đến một mức độ nhất định nào đó, y liền không tự chủ được bắt đầu hoài nghi Ninh Chuyết.
"Ninh Chuyết, tiểu tử ngươi rốt cuộc đang đóng vai trò gì trong cuộc tranh đoạt xung quanh Dung Nham Tiên cung?"
Chu Huyền Tích nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm.
Đêm nay ánh trăng mờ ảo, mây mù che khuất.
Vô số tin tức tình báo, vô vàn manh mối liên tục lóe lên trong đầu Chu Huyền Tích, chúng hỗn tạp với nhau, quấy thành một vòng xoáy khổng lồ.
Chu Huyền Tích nhìn chằm chằm đám mây che khuất ánh trăng, như nhìn thấy màn sương mù trong đầu mình vậy.
Y có một cảm giác mãnh liệt - chỉ còn thiếu mảnh ghép cuối cùng.
Tựa như ghép hình, chỉ còn thiếu mảnh ghép quan trọng nhất kia!
Chỉ cần y có thể tìm thấy và ghép nó vào, y sẽ có thể xé tan màn sương mù che phủ trước mắt, để ánh trăng chân tướng hoàn toàn lộ ra.
"Thế cho nên.... Sử Ký Đình chính là mảnh ghép cuối cùng kia!"
Ánh mắt Chu Huyền Tích đột nhiên sáng lên.
Trong lòng y dâng lên một cỗ xúc động muốn lập tức bay về Dung Nham Tiên cung, tự mình giám sát Ninh Tiểu Tuệ điều tra Sử Ký Đình.
"Không không không, không thể làm như vậy."
Chu Huyền Tích lại cúi đầu đi tới đi lui, không ngừng trầm tư.
Y hoàn toàn đắm chìm trong thế giới suy nghĩ của chính mình, quên hết mọi thứ xung quanh.
Chu Hậu nhìn thấy y như vậy, lão nhân này cũng chỉ mỉm cười, không nói tiếng nào, yên lặng quan sát.
Với tư cách là bậc tiền bối, nhìn thấy hậu bối ưu tú của vương thất biểu hiện ra như vậy, trong lòng lão tràn ngập tán thưởng và vui mừng.
Chu Huyền Tích nhanh chóng hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Tất cả những sự kiện đã trải qua từ khi y đến Hỏa Thị Tiên thành cho đến nay, trong đó Ninh Chuyết xuất hiện quá thường xuyên.
"Tiểu tử này đang đóng một loại vai trò nào đó tương đối quan trọng."
"Có lẽ hắn chính là màn sương mù dày đặc nhất che giấu chân tướng!"
"Nhưng ta không thể xé toạc nó, ta thiếu đi chứng cứ trực tiếp."
"Cho dù có lấy bản danh sách của Lý Lôi Phong ra, Ninh Chuyết cũng có vô số lời biện minh và lý do thoái thác."
"Thực tế cho dù hắn thẳng thắn thừa nhận, hắn đã ngụy trang mười mấy năm thì như thế nào?"
"Hay là ta nên tiến hành kiểm tra đột xuất, xem thử trang bị thường dùng trong túi trữ vật của hắn là gì?"
"Không, làm như vậy cũng không ổn!"
Chu Huyền Tích nghĩ đến, Ninh Chuyết chỉ là một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ, cho dù hắn có liên quan mật thiết đến hắc thủ đằng sau màn thì cũng chỉ là một quân cờ đắc lực mà thôi.
Cho dù y có mạnh mẽ cạy quân cờ này ra, nhìn thấy màu sắc thật sự ẩn giấu bên trong quân cờ thì đã sao?
"Ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ, khiến cho mâu thuẫn bùng nổ."
"Hiện tại Ninh Tiểu Tuệ là một mắt xích quan trọng, Ninh Chuyết cũng là một chỗ mấu chốt khác."
Chu Huyền Tích nghĩ đến đây, đã có quyết định của riêng mình.
Y viết một bức mật thư, phái người đến đưa cho Chu Châm.
Sau khi Chu Châm ngừng điều tra, đã bí mật tìm đến Chu Huyền Tích, chủ động biểu lộ muốn được cống hiến nhiều hơn.
Chu Huyền Tích bèn sắp xếp gã tiến vào Dung Nham Tiên cung, không để gã lộ thân phận người của vương thất, mà ngụy trang thành một tu sĩ bên ngoài, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, không ngừng kiếm lấy công tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận