Tiên Công Khai Vật

Chương 122: Huyền Ti - Ninh Hiểu Nhân (2)

Ninh Hiểu Nhân có chút suy đoán mơ hồ: Gia tộc sẽ không quên cống hiến của Ninh Chuyết, nhất định sẽ có khen thưởng.
Ninh Chuyết sớm đoán được biểu hiện của Ninh Hiểu Nhân, cho nên lập tức hỏi:
"Hiểu Nhân thúc, tiểu chất đã xem qua Hữu Linh Thuyết của Chu gia, cảm thấy rất có ích với bản thân mình."
"Không biết gia tộc chúng ta có loại điển tịch này hay không?"
"Ha ha."
Ninh Hiểu Nhân cười cười, "Đương nhiên là có! Lúc ở Bắc Phong quốc, Ninh gia chúng ta thế nhưng là gia tộc tu chân lâu đời, thực lực còn mạnh hơn Chu gia rất nhiều, gần như độc chiếm một thành."
"Ninh gia chúng ta có lịch sử lâu đời, còn từng có nhân vật Nguyên Anh tọa trấn."
"Đáng tiếc, lúc ở Bắc Phong quốc, chúng ta gặp phải kẻ gian hãm hại, không thể không dời cả tộc."
"Tiểu Chuyết, nếu như lần này ngươi biểu hiện xuất sắc, để cho Ninh gia chúng ta nở mày nở mặt, vậy ta dùng mặt mũi của mình đánh cược, thỉnh cầu lên trên vì ngươi, để ngươi có thể xem được những bảo tịch, bí điển tương tự."
Ninh Chuyết liên tục gật đầu, còn nói:
"Hiểu Nhân thúc, tiểu chất nghe nói Ninh Tiểu Tuệ vì được sử dụng Hành Vân Lưu Thủy phù, thực lực bởi vậy nên mới đột nhiên tăng mạnh, không biết ngài có thể cho tiểu chất một tấm hay không?"
Đáy mắt Ninh Hiểu Nhân hiển hiện một vệt lệ mang, trong lòng dâng lên cảm xúc chán ghét vô cùng mãnh liệt. Y thầm nghĩ:
"Hành Vân Lưu Thủy phù! Ngay cả ta thân là thiếu tộc trưởng cũng không dùng nổi. Một tiểu gia hỏa thuộc chi mạch như ngươi, có tư cách, mặt mũi gì mà dám yêu cầu?"
Y cố gắng đè nén khinh thường và phẫn nộ trong lòng, vẻ mặt ôn hòa nói:
"Hành Vân Lưu Thủy phù là Linh phù, có chứa một tia linh tính của thiên địa, vô cùng trân quý. Toàn tộc chỉ có một tấm duy nhất, cho Ninh Tiểu Tuệ sử dụng là vì tình huống đặc biệt, do tình thế cấp bách ép buộc mà thôi."
"Tấm bùa nay, ngay cả ta cũng không dám hy vọng xa vời."
"Thế nhưng riêng ngươi vẫn có hi vọng, tiểu Chuyết!"
"Chỉ cần ngươi đột phá cửa ải Tiên cung, lập được công lao lớn đến mức khiến toàn tộc đều phải kiêu ngạo vì mình, không thể nào không phục ngươi được, vậy việc cho ngươi dùng tấm bảo phù này cũng là chuyện đương nhiên."
Ninh Chuyết làm ra một bộ dáng vẻ nhận được khích lệ, lại nói:
"Hiểu Nhân thúc, trong tay tiểu chất gần đây hơi có chút eo hẹp, số Linh thạch trước đó đã dùng gần hết rồi."
"Ngài xem, có thể cho tiểu chất mượn chút Linh thạch được không?"
Ninh Hiểu Nhân hít sâu một hơi, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt mình:
"Phụ cấp của ba nhà mới phát chưa được mấy ngày? Tiểu Chuyết, ngươi đã dùng hết nhanh như vậy sao? Như thế này đi, ta sẽ tự mình làm chủ, cho ngươi lĩnh phụ cấp sớm một chút. Ngươi thấy thế nào?"
"Như vậy cũng được! Đa tạ Hiểu Nhân thúc."
Ninh Chuyết lộ ra vẻ mừng rỡ. Ninh Hiểu Nhân nhịn không được dặn dò:
"Tiểu Chuyết à, tiêu tiền cũng không thể vung tay quá trán như vậy. Có chút Linh thực không cần thiết phải mua, đan dược so với linh thực còn tiện nghi hơn nhiều, mà hiệu quả cũng rất tốt."
Ninh Chuyết ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời:
"Vâng, Hiểu Nhân thúc, về sau tiểu chất sẽ ăn ít một chút là được."
Hắn khẽ liếc mắt nhìn đỉnh đầu Ninh Hiểu Nhân, một sợi Nhân Mệnh Huyền Ti đã rơi xuống, nối liền hắn với vị thiếu tộc trưởng đại nhân này. Lần này Ninh Chuyết cố ý kéo dài thời gian như vậy, chính là vì gieo xuống hình thức ban đầu của thần thông lên trên người Ninh Hiểu Nhân. Hắn phát hiện: Mặc dù Nhân Mệnh Huyền Ti rất khó kết nối bên trong quá trình thực chiến, nhưng ngày thường chỉ cần gieo xuống, nó sẽ duy trì được trong thời gian dài. Về phần có thể duy trì bao lâu, trước mắt Ninh Chuyết còn chưa thăm dò ra được giới hạn. Tóm lại thông qua lần này, Ninh Hiểu Nhân đã trở thành đối tượng để hình thức thần thông ban đầu của hắn kết nối. Nhìn bóng lưng Ninh Chuyết rời đi, Ninh Hiểu Nhân lập tức rơi vào trầm tư. Ninh Chuyết có được tài nguyên tu hành dư dả, mà điều đáng ghét nhất chính là hắn lại thích chia sẻ cho mọi người xung quanh! Đến mức trong thời gian rất ngắn, bên cạnh hắn đã tụ tập một nhóm người. Hơn nữa nhóm người này gần như đều là chi mạch! Mặc kệ đây có phải là cử chỉ vô ý vô tâm của Ninh Chuyết hay không, nhưng hành động này đã khiến Ninh Hiểu Nhân trở nên cảnh giác. Chi mạch Ninh gia bấy lâu nay luôn thiếu một nhân vật lĩnh tụ, cho nên trong nhiều năm qua, chi mạch luôn luôn rệu rã. Ninh Chuyết xuất hiện vừa hay điền đúng vào chỗ trống này. Hắn biểu hiện ra tu vi tầng ba đỉnh phong, danh tiếng vang xa. Gia tộc lại còn bày ra chuyện khảo thí thiên tư của hắn, càng khiến cho hắn được nhiều người biết đến hơn. Đến hiện tại, người trong tộc đều biết Ninh Chuyết có thiên tư dị bẩm, cụ thể là như thế nào thì chưa thể kiểm trắc ra, nhưng chắc chắn đã là tiền đồ vô lượng. Là người ai cũng thích xu lợi tránh hại. Rất nhiều người đều nghĩ: Nhân lúc Ninh Chuyết còn chưa lớn mạnh, mau chóng tiến hành đầu tư vào hắn, đợi đến tương lai hắn lên như diều gặp gió, chỉ cần nhắc lại chút tình xưa nghĩa cũ, khéo léo dìu dắt một chút, nhất định sẽ thu được lợi ích to lớn! Ninh Hiểu Nhân cũng vô cùng rõ ràng, chi mạch Ninh gia lúc này đã bắt đầu xoay quanh Ninh Chuyết, chậm rãi động thủ. "Lần trước Ninh Tiểu Tuệ bị thương chính là cơ hội tốt, nhưng chủ mạch lại không thể khống chế được đội ngũ cải tu."
"Ninh Chuyết đã bắt đầu tích lũy thế lực, nếu như không thể ngăn chặn hắn thành công, thanh thế của hắn sẽ càng lúc càng lớn."
"Thế nhưng cũng may Dung Nham Tiên cung nguy hiểm trùng trùng, cửa ải chắc chắn không ít. Ninh Chuyết trong thời gian ngắn cho dù có thể đánh thông, cũng chỉ có thể tiến vào một hai cửa mà thôi."
"Khoảng thời gian này đã đủ để Ninh Tiểu Tuệ khôi phục lại như ban đầu, tham gia vào việc thăm dò Tiên cung, đoạt lại quyền lực nó đã mất từ trong tay Ninh Chuyết."
Ninh Hiểu Nhân nghĩ đến đây, tâm tình khẩn trương chợt buông lỏng xuống. Ninh Chuyết trở về nhà đại bá. Vương Lan mang hoa quả tới, nhân tiện hỏi thăm:
"Tiểu Chuyết, nghe nói ngươi mới từ chỗ thiếu tộc trưởng trở về. Ngươi..."
"A, xin bá mẫu cứ yên tâm, chất nhi đã nói với Hiểu Nhân thúc về chuyện của bá phụ rồi."
Vương Lan lập tức lộ ra vui mừng:
"Vậy, không biết thiếu tộc trưởng có nói khi nào thả bá phụ của ngươi ra không?"
Ninh Chuyết lắc đầu:
"Về điểm này, Hiểu Nhân thúc lại không nói."
"Bá mẫu, chất nhi muốn bắt đầu tu luyện."
Nói xong, Ninh Chuyết làm bộ muốn đóng cửa phòng mình lại. Vương Lan cố nén lửa giận trong lòng, trên mặt nặn ra nụ cười:
"Vậy tiểu Chuyết ngươi mau tu luyện đi, bá mẫu đi đây, lập tức đi đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận