Tiên Công Khai Vật

Chương 204: Ninh Chuyết đăng đường ! (1)

Bên trong từ đường tông tộc, bầu không khí ngột ngạt như bị đông cứng.
"Gia lão đại nhân, chỗ ngồi không đủ ạ!"
Một tên thuộc hạ chạy vào bẩm báo.
Gia lão từ đường mặt trầm như nước, "Đi điều thêm bàn ghế từ bên phía học đường sang đây, bày hết ra cả tiền viện lẫn trung viện đi!"
"Người tới càng ngày càng đông, tình hình có chút không ổn rồi!"
Vị gia lão này ngửi thấy mùi âm mưu bủa vây.
"Nhanh, phái người đi thúc giục Ninh Chuyết, tiểu tử này làm cái gì mà chậm chạm lề mề như vậy? Các vị gia lão đều đã đến đông đủ rồi vậy mà hắn còn chưa đến, muốn bày ra nhạc dạo lớn đến thế sao!"
Gia lão từ đường cũng âm thầm biết rõ:
"Càng kéo dài thời gian, tình thế sẽ càng bất lợi cho chủ mạch!"
Đúng lúc này có người đến báo:
"Bẩm, thiếu tộc trưởng đại nhân đến!"
Đám người gia lão từ đường nghe tiếng lập tức đứng dậy, bước ra khỏi chính đường nghênh đón. Ninh Hiểu Nhân vừa bước vào từ đường đã nhìn thấy một đoàn gia lão tiến ra, y vội vàng bước nhanh về phía trước một bước, chắp tay thi lễ với những người này, trên mặt vẫn ung dung không hề vội, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, vội vàng truyền âm:
"Gia lão, xin ngài nể mặt mũi phụ thân, cứu ta một lần!"
Gia lão từ đường nghe được những lời này, con ngươi lập tức hơi co lại. Cũng đúng lúc này, đám người Ninh Hữu Phù và Ninh Trách cũng đã đến nơi. Gia lão từ đường cũng chỉ kịp nói vài câu xã giao với Ninh Hiểu Nhân, sau đó liền vội vàng tiến tới nghênh đón Ninh Hữu Phù, lão có chút tươi cười nói:
"Phù lão, cuối cùng ngài cũng tới rồi! Thật sự vinh hạnh khi hậu bối có cơ hội lắng nghe ngài dạy bảo!"
"Ha ha, lão phu tuổi già sức yếu, vốn muốn an hưởng tuổi già, nhưng chuyện đã đến nước này, lão phu cũng không thể không đến!"
Ninh Hữu Phù cười ha hả, sau đó chỉ tay về phía Ninh Trách, "Người đứng bên cạnh ta này chính là Ninh Trách - Đại bá của Ninh Chuyết!"
Gia lão từ đường nghe vậy ra vẻ kinh ngạc ồ một tiếng, sau đó vội vàng dẫn đường, cung kính mời Ninh Hữu Phù và Ninh Trách vào bên trong đại sảnh. Trong lúc đó Ninh Hiểu Nhân liên tục truyền âm cho vị gia lão này, nhưng lão ta lại vờ như không nghe thấy, không hề đáp lại chút nào. Phía bên này, người của từ đường đã tìm được Ninh Chuyết, vội vàng thúc giục hắn:
"Ninh Chuyết, ngươi gây ra chuyện lớn như vậy, hiện tại các vị gia lão đều đã tề tựu đông đủ ở từ đường, sao ngay cả nửa đường ngươi cũng chưa đi xong vậy?"
Ninh Chuyết vội vàng tạ lỗi, giải thích rằng do dọc đường đi có rất nhiều tộc nhân muốn hỏi han tình hình, cho nên hắn phải giải thích rất lâu, tốn khá nhiều thời gian. Hắn cũng mời sứ giả trở về, báo cho mọi người hắn sẽ nhanh tới. Sau khi người của từ đường rời đi, hắn vẫn tiếp tục thong thả làm theo ý mình, thậm chí còn cố tình đi chậm hơn. Cũng nhờ hắn không ngừng giải thích, làm rõ vấn đề cho mọi người cho nên càng ngày càng có nhiều tộc nhân tập trung xung quanh hắn. Đoàn người đi theo hắn lúc này đã lên đến hơn sáu mươi người. Lúc vừa rẽ qua một góc đường, một lão giả chống quải trượng, dẫn theo ba tên tùy tùng nhìn Ninh Chuyết với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó khẽ vẫy tay với hắn. Nhìn thấy lão giả này, trong đám người lập tức có người kinh hô:
"A, là Ninh Hậu Quân lão đại nhân!"
Ninh Hậu Quân cũng từng là gia lão, hơn nữa còn là gia lão của Chiến Đường. Chỉ có điều mười mấy năm trước ông ta đã chủ động thôi chức vụ, một mực ở trong nhà an hưởng tuổi già. Cũng giống như Ninh Hữu Phù, Ninh Hậu Quân là tộc nhân của chi mạch, ở trong tộc đức cao trọng vọng. Ninh Chuyết vội vàng bước đến trước mặt Ninh Hậu Quân, cung kính hành lễ thật sâu. Ninh Hậu Quân quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen, gật gù khen ngợi:
"Tốt, tuổi trẻ tài cao, khí phách hiên ngang, đúng là hổ phụ sinh hổ tử!"
"Lão phu đã nghe nói chuyện của ngươi."
"Hôm nay ta sẽ cùng ngươi đến từ đường tông tộc một lần!"
Ninh Chuyết nghe vậy mừng rỡ gửi tới lời cảm tạ. Những tộc nhân đi theo bên cạnh hắn cũng reo hò ủng hộ, tin tưởng rằng có Ninh Hậu Quân lão đại nhân trợ giúp, chuyến này Ninh Chuyết nhất định sẽ thành công. Ninh Chuyết sóng vai hành tẩu với Ninh Hậu Quân, hai người một bên dùng lời nói trao đổi, lại vừa bí mật truyền âm. "Tiểu tử, ngươi có biết người quan trọng nhất trong lần hành động này là ai không?"
Ninh Hậu Quân truyền âm hỏi. Ninh Chuyết không cần suy nghĩ, lập tức truyền âm hồi đáp:
"Là lão tổ!"
Ý của hắn không phải là bất cứ lão tổ tông nào, mà chính là lão tổ Kim Đan. Ninh Hậu Quân liếc nhìn Ninh Chuyết, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, sau đó tiếp tục nói:
“Không sai, xem ra ngươi hiểu rất rõ."
"Lão tổ của tộc ta không phải xuất thân từ chủ mạch. Năm đó chính vì lão tổ Kim Đan chủ mạch có ân với ngài ấy, cho nên lão tổ luôn chiếu cố đến chủ mạch. Cho dù ngài ấy cũng không phải là hậu duệ trực hệ."
"Cũng bởi vậy, mười mấy năm trước chi mạch chúng ta tập hợp lực lượng, muốn tạo phản chống lại chủ mạch, mặc dù cuối cùng thất bại nhưng trong toàn bộ quá trình, lão tổ cũng không hề ra mặt can thiệp."
Ninh Chuyết nghe vậy khẽ gật đầu:
"Nếu đã như vậy, lần này chúng ta nhất định sẽ thắng!"
"Đúng vậy!"
Ninh Hậu Quân nở nụ cười đắc ý, tiếp tục truyền âm, "Lão phu cả đời này chỉ thích đánh thắng trận. Bằng không sao lại gia nhập vào nhóm của ngươi? Lần này cũng chỉ quan tâm vấn đề thắng nhiều hay thắng ít mà thôi!"
Bên trong từ đường tông tộc. Tộc trưởng Ninh gia cũng đã có mặt. Nhìn thấy Ninh Chuyết đến giờ vẫn chưa đến, sắc mặt lão vô cùng âm trầm:
"Gia hoả Ninh Chuyết kia còn chưa đến sao?"
Nói xong lão lại tiếp tục sai người đi thúc giục. Tên thuộc hạ này khi vừa mới nhìn thấy Ninh Chuyết đã vênh váo tự đắc, đang định lên tiếng quát mắng, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Ninh Hậu Quân mắng té tát:
"Lão phu tuổi cao sức yếu, đi chậm một chút thì đã sao?"
"Còn không mau cút về báo tin cho tộc trưởng, hắn làm gì gấp gáp như vậy, là đang mắc tiểu hay ăn phải thứ gì cần đi nặng ư?!"
Tên thuộc hạ kia bị nghe xong chỉ đành cúp đuôi chạy về báo cáo, đương nhiên là không dám nhắc lại nguyên thoại, chỉ nói có Ninh Hậu Quân bên người Ninh Chuyết. Nghe xong thuộc hạ của mình báo cáo, tộc trưởng Ninh gia nổi giận đùng đùng, nhưng cuối cùng đành bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nhịn xuống. "Ha ha, đã nhiều năm như vậy rồi mà tính tình của Ninh Hậu Quân lão đại nhân vẫn nóng nảy như vậy!"
Gia lão Chiến Đường cười một tiếng. "Không biết nhi tử của ông ta sau khi bị trục xuất khỏi gia tộc, hiện tại sống chết như thế nào?"
"Mấy năm nay, ông có liên lạc gì với tên nghịch tử kia hay không?"
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, gần đến giữa trưa. Một đoàn người Ninh Chuyết mới bước chân đến từ đường tông tộc. Quy mô đội ngũ lúc này đã vượt trên trăm người. Bên trong từ đường cũng đã không còn chỗ trống. Tuy nhiên do số lượng người quá đông, phần lớn những người đi theo Ninh Chuyết chỉ có thể đứng bên ngoài từ đường dự thính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận