Tiên Công Khai Vật

Chương 326: Tâm loạn như ma (1)

"Chính vì các ngươi suốt ngày hồn nhập Tiên cung, xa lánh ta, buộc ta phải chọn con đường thân nhập Tiên cung."
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cũng may nhờ có các ngươi, đặc biệt là gia hỏa Ninh Chuyết kia. Hắc hắc, đã giúp ta mở ra một vùng trời mới."
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu nữ nghèo rớt mồng tơi."
"Đợi ngày sau ta thành tựu đại sự rồi, đứng trước mặt, từ trên cao nhìn xuống các ngươi, ta rất mong chờ vẻ mặt kinh ngạc của các ngươi khi đó!"
Ninh Tiểu Tuệ càng nghĩ càng phấn khích, nàng cảm thấy cuộc sống của mình thật tốt đẹp, tràn đầy hy vọng.
Đặc biệt là cách đây không lâu, nàng còn nhận được mệnh lệnh trực tiếp từ tu sĩ Kim Đan Chu Huyền Tích - Dốc toàn lực giành lấy chức vụ liên quan đến Sử Ký đình.
Ninh Tiểu Tuệ vui vẻ nhận lệnh!
"Chỉ cần ta hoàn thành việc này, ta nhất định sẽ được lão tổ Kim Đan nhà ta thưởng thức, lọt vào mắt xanh của các vị lão tổ Kim Đan."
Thế nhưng trong mắt các vị lão tổ Kim Đan hiện tại, bao gồm cả Chu Huyền Tích ở trong đó đều chỉ có mỗi mình Ninh Chuyết.
Điều mà hắn suy đoán trước đó không sai.
Trước khi rời đi, Chu Huyền Tích đã âm thầm bố trí thủ đoạn giám sát trên người và trong tiểu viện của hắn.
Sau khi Chu Huyền Tích và lão tổ Kim Đan của ba nhà thương lượng xong, các tu sĩ Kim Đan của ba nhà cũng âm thầm hành động, lần lượt ẩn nấp bên cạnh Ninh Chuyết.
Bọn họ thi triển ra đủ loại thủ đoạn, bố trí giám sát trên người hắn và hoàn cảnh xung quanh, quan sát mọi lúc mọi nơi.
Bọn họ chính là những thợ săn rình rập con mồi, ẩn mình xung quanh Ninh Chuyết, lặng lẽ chờ đợi người của phủ Thành chủ mắc sai lầm.
Trong tiểu viện của Ninh Chuyết.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của sáu vị lão tổ Kim Đan, Ninh Chuyết lấy đan dược ra nuốt xuống, tự mình chữa thương.
Sau khi chỉnh đốn bản thân hoàn tất, hắn quay đầu nhìn trái nhìn phải.
Trước mặt các vị lão tổ Kim Đan, hắn thi triển ra nhiều loại pháp thuật dò xét, sau đó lại dùng các pháp khí trinh sát, rồi lại điều khiển pháp trận kiểm tra.
Kết quả cũng không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường.
Ninh Chuyết chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, cho dù sử dụng pháp khí chất lượng tốt, pháp trận cũng là cấp bậc Trúc Cơ đi chăng nữa, cũng không thể phát hiện ra tung tích của các vị lão tổ Kim Đan.
Hành động này của hắn rơi vào mắt các vị lão tổ Kim Đan, khiến bọn họ cảm thấy buồn cười, không kìm được phì cười một tiếng.
Ninh Chuyết lại gọi hộ vệ ở bên ngoài vào.
Những người này đều là tiền chấp cự của Ninh gia, có tu vi cấp bậc Trúc Cơ kỳ.
Hắn bảo bọn họ nghiêm túc canh giữ thật chặt chẽ xung quanh, lại hỏi những người này có ai khả nghi xuất hiện ở xung quanh hay không.
Các hộ vệ đều đồng thanh trả lời: Không có bất kỳ tình huống hay đối tượng khả nghi nào xuất hiện cả.
Ninh Chuyết lại một mình đi vào trong mật thất dưới lòng đất.
Hắn thở dài một hơi, lấy một quyển điển tịch về cơ quan thuật ra xem kỹ, vừa xem lại vừa cau mày.
Cũng chỉ mới đọc qua một chút, hắn đã không có tâm tình đọc tiếp nữa. Hắn lại đặt điển tịch sang một bên, đi đến chỗ bàn công cụ, bắt đầu mày mò các loại linh kiện cơ quan.
Sau khi mày mò một hồi, Ninh Chuyết lại thở dài một hơi, đẩy tất cả linh kiện cơ quan trên bàn ra.
Rất nhiều linh kiện vung vẩy xuống dưới đất.
Hắn đưa tay túm lấy đầu tóc mình, dùng trán đập liên tục xuống mặt bàn, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn a a a.
"Tiểu gia hỏa này tâm loạn rồi."
Sáu vị lão tổ Kim Đan nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy Ninh Chuyết phập phồng không yên, đọc sách không vào, nghiên cứu cơ quan thuật cũng không tập trung được. Áp lực đối với tiểu tử này quá lớn!
Ninh Chuyết đập cái trán rộng của mình đến đỏ bừng, sau đó buông tay ra, bất lực nằm vật xuống mặt bàn, nhắm chặt hai mắt, giống như là đã chết vậy.
Hắn giữ nguyên tư thế này rất lâu, sau đó bỗng nhiên mở to mắt, đột ngột ngồi bật dậy.
Hắn lại tiếp tục vươn tay túm tóc, phát ra tiếng kêu đau đớn lần nữa.
Nhưng lần này mới kêu không được bao lâu thì hắn lại đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại trong mật thất dưới lòng đất.
Hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị.
Hắn đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại dừng lại ngửa mặt lên trời thở dài, thỉnh thoảng lại thống khổ tru lên giống như là đang phát tiết, thỉnh thoảng lại đỏ hoe đôi mắt, đi đến góc tường, lấy đầu đập vào vách tường mà không vận dụng bất kỳ pháp lực nào hộ thể.
Các vị lão tổ Kim Đan im lặng nhìn cảnh này, có người cũng nhíu mày theo.
Ánh mắt Chu Huyền Tích hơi lóe lên, sắc mặt nghiêm nghị, trong lòng lại dâng lên một tia đồng cảm.
Áp lực của Ninh Chuyết còn lớn hơn nhiều so với biểu hiện bên ngoài của hắn!
Những pháp thuật dò xét của hắn không có kết quả, nhưng trí tuệ của tiểu tử này đã nói cho hắn biết, lúc này mình nhất định đang bị giám sát vô cùng nghiêm ngặt.
Đặc biệt trong số đó còn có một vị Thần bộ nổi danh khắp cả nước!
Mỗi một động tác, mỗi một câu nói của hắn bây giờ đều phải vô cùng hoàn hảo, không thể lộ ra một chút sơ hở nào.
Nếu không khó mà lường được hậu quả!
Bức thư của Phí Tư được gửi đến chỗ Ninh Chuyết vào lúc chạng vạng tối.
Hắn nhìn ngọc giản thư tín trong tay, do dự hồi lâu, sắc mặt liên tục biến hóa.
Có ngưng trọng, có sợ hãi, còn có một chút phẫn hận. Giống như đang oán trách Phí Tư, ‘nếu không phải là do ngươi, Ninh Chuyết ta đã không rơi vào kết cục này!’.
Cuối cùng hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên đưa tay cầm ngọc giản thư tín lên.
Hắn áp sát ngọc giản vào mi tâm của mình, không ngừng truyền thần niệm vào bên trong đó.
Sau khi xem xong nội dung bên trên thư tín, hắn lúc này lại thở dài một hơi, vẻ mặt đầy lo lắng đặt ngọc giản trong tay xuống bàn.
Hắn lại bắt đầu chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại ở trước bàn làm việc này.
Sau khi đi loanh quanh một hồi, Ninh Chuyết lấy ngọc giản trống không ra, bắt đầu vận chuyển pháp lực viết thư vào ngọc giản.
Hắn vậy mà lại viết thư cho Ninh Tựu Phàm, nói cho vị lão tổ Ninh gia biết hiện tại Phí Tư gửi thư cho hắn, hỏi chi tiết chuyện xảy ra lúc ban ngày.
Ninh Chuyết không biết mình nên làm như thế nào cho đúng, cho nên cố ý viết thư để xin chỉ giáo.
Ninh Tựu Phàm rất nhanh đã nhận được thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận