Tiên Công Khai Vật

Chương 147: Không kiêu không ngạo (1)

Ánh bình minh rạng rỡ chiếu sáng Hỏa Thị Tiên thành.
Chỗ đỉnh núi mây khói vờn quanh, nhưng không che giấu được thanh âm vang vọng càng phát ra thường xuyên hơn. Dung Nham Tiên cung bị nổ xuất thế đã được một đoạn thời gian, càng ngày càng nhiều người hiểu chuyện bắt đầu lòng dạ biết rõ:
"Lại là toà Tiên cung kia đang xao động ư?"
Mông Vị từ trên cao nhìn xuống Tiên cung, lẳng lặng trông thấy Yêu thú xích diễm không ngừng xuất hiện, đánh thẳng vào phòng tuyến Tiên cung.
Ninh gia.
Lão tổ Ninh gia ngưng mắt nhìn đỉnh núi, sau một lúc lâu đạt được báo cáo của tộc trưởng.
"Hai vị tu sĩ Kim Đan Chu gia cùng hai vị tu sĩ Kim Đan của Trịnh gia đánh cược, đồng thời vào trận rồi?"
"Trùng hợp đến như vậy?"
Lão tổ Ninh gia khẽ lắc đầu, mặc kệ tin tức tình báo này là thật là giả, y vẫn quyết định tự mình tìm tòi. Từ khi Mông Vị phong tỏa đỉnh núi, tự mình tọa trấn ở chỗ kia, lão tổ Ninh gia cũng đã thật lâu không tự thân tiến vào Tiên cung. … "Tôn lão đại vẫn chưa hồi báo thư của ta?"
Đã qua hơn nửa đêm, Ninh Chuyết vẫn không chờ được hồi âm của Tôn Linh Đồng. Lông mày hắn nhíu lại thật sau, loại tình huống này rất không bình thường. Ninh Chuyết chắp hai tay sau lưng, không ngừng dạo bước bên trong phòng mình. Sau khi đi được vài phòng, hắn gọi gia phó trong nhà đến:
"Động tĩnh bên trên đỉnh núi không nhỏ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Các ngươi đi nghe ngóng một lần thử xem, nếu như có tin tức nào trọng yếu phải nhanh chóng trở về báo cáo cho ta."
Sau đó không lâu, gia phó cũng đã mang về tin tức bùng nổ bên trên thị trường. Ninh Chuyết đạt được thông tin mà hắn muốn. "Chu Huyền Tích tìm tới Tôn lão đại rồi?”
“Tôn lão đại cố ý rải ra 'Chiến tích" bản thân bức lui Chu Huyền Tích là đang nói cho ta biết tình cảnh thực sự của hắn hiện tại!”
“Tôn lão đại xuất thân Bất Không môn, có Không Không Như Dã Ấn bên người. Cho dù Chu Huyền Tích có từ bỏ nguyên tắc bản thân, không muốn thể diện đi chăng nữa, cưỡng ép sưu hồn dưới tình huống không có chứng cứ cũng lục soát không được gì.”
“Hắn không hề hồi âm lại thư của ta, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Ninh Chuyết cau mày:
"Trước tiên chờ đợi thêm một chút."
Tín nhiệm đối phương..... đây là chuyện mà hai người ước định, cũng là một loại ăn ý đã được bồi dưỡng theo mười mấy năm trôi qua. Khi đó Ninh Chuyết mới chỉ có hai tuổi. Một ngày, Tôn Linh Đồng mang theo tổn thương trở về. "Ngươi đang làm gì vậy?"
Y phát hiện Ninh Chuyết đang chuẩn bị một cái bao vải nho nhỏ, sắc mặt không khỏi tối sầm. Từ bên trong cái bọc này, y thấy được các loại vật tư dùng để tiến vào Xích Diễm Yêu Dung động. Ninh Chuyết ngạc nhiên kêu thành tiếng:
"Tiểu Tôn ca ca, ca trở về rồi! Đệ đang không biết ca đi chỗ nào, a!"
Tôn Linh Đồng nhịn không được cho Ninh Chuyết một cái bạt tai. "Ta đi thăm dò Xích Diễm Yêu Dung động, đó là vì ta có bản lĩnh.”
“Ngươi còn muốn tới đó làm gì? Đi làm thức ăn cho Yêu thú hay sao?”
“Không biết trời cao đất rộng, hồ nháo!”
Ninh Chuyết vội vàng đưa hai cánh tay nhỏ lên, che phần đỉnh đầu của mình lại, vô cùng uỷ khuất mà nói:
"Nhưng, thế nhưng tiểu Tôn ca ca, lần này ca đi lâu như vậy, đã mất tích trọn vẹn bảy ngày a."
Sắc mặt của Tôn Linh Đồng không khỏi trầm xuống. Sau khi dưỡng tốt thương thế của mình, y thường cách một đoạn thời gian cụ thể, liền sẽ chui vào bên trong Xích Diễm Yêu Dung động, tìm kiếm bóng dáng sư phụ của mình. Thế nhưng lại không đạt được chút thành quả nào. Đến lần này, lúc y tiến vào phần giữa địa đạo thì không may gặp phải đổ sụp.
May mắn Tôn Linh Đồng lúc ấy còn đang trên đường trở về, y liền quả quyết liên tục sử dụng Xuyên Không thuật, lúc này mới may mắn xuyên qua đoạn đường đổ sụp, nhặt về một cái mạng từ tay Diêm Vương. Thế nhưng từ nay về sau, y muốn tìm đến Dung Nham Tiên cung sẽ không còn dễ dàng như trước, đành phải dò xét ra một con đường chính xác mới một lần nữa. Đương nhiên cũng không cần thiết phải thổ lộ hết những phiền não này với một hài đồng chỉ mới hai tuổi. Tôn Linh Đồng vỗ ngực một cái, vẻ mặt giãn ra quay qua cười với Ninh Chuyết:
"Ngươi phải tin tưởng ta chứ, ca ca ngươi dù sao vẫn luôn mạnh đấy! Như vậy đi, từ nay về sau chúng ta ước định mười ngày. Trong vòng mười ngày, ta chắc chắn sẽ trở về. Cho nên chỉ cần không cao hơn mười ngày, ngươi cũng không cần phải lo lắng. Ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì."
Ninh Chuyết yếu ớt ngúc ngắc cái đầu một cái:
"Tiểu đệ biết rồi. Lần này ca xuống địa đạo là muốn tìm kiếm sư phụ của ca sao?"
Tôn Linh Đồng nói:
"Mặc dù không tìm thấy được sư phụ ta, nhưng ta đã lưu lại một số phù lục ở bên trong tiểu đạo. Nếu như sư phụ xuất cung, chắc là có thể cảm ứng được. Khụ khụ."
Khi tức của y đột ngột chuyển yếu:
"Lần này ta không may bị chút nội thương, nhờ ngươi chịu khó sắc cho ta một chút dược thuỷ, đây là đan phương, ta đang rất cần bổ khí."
Ninh Chuyết đưa mắt nhìn đan phương, phát hiện thiếu khuyết dược liệu, hắn liền ra ngoài mua một chút mang trở về. Tôn Linh Đồng sau khi kiểm tra một phen, phát hiện có thật nhiều loại bên trên đó là thuốc giả. Y hỏi rõ toàn bộ quá trình Ninh Chuyết mua thuốc, bất đắc dĩ lắc đầu, mở miệng chỉ điểm:
"Một đứa bé giống như ngươi che mặt đi tới những quán nhỏ mua đồ, ai cũng sẽ biết ngươi có vấn đề.”
“Lần sau đi những dược phường lớn một chút, cứ quang minh chính đại tiến vào, đồng thời xuất ra lệnh bài của Ninh gia các ngươi.”
“Ngươi cứ giả xưng là người lớn trong nhà mua thuốc, sẽ không có ai muốn gây khó dễ với ngươi cả, càng sẽ cho ngươi dược liệu thực sự.”
“Ngươi mặc dù rất thông minh, nhưng quá khuyết thiếu kinh nghiệm làm việc!”
Người của Ninh gia đến. Gia hoả này một bộ tươi cười híp mắt, nhẹ giọng thì thầm với Ninh Chuyết, lại là đang dỗ dành lừa hắn ký khế ước. Tôn Linh Đồng sớm đã thăm dò rõ ràng chuyện này, nói rõ ràng phương pháp giải quyết vấn đề cho Ninh Chuyết. Ninh Chuyết theo tính toán của y, gọi đại bá Ninh Trách của mình tới. Ninh Trách vẻ mặt như sương lạnh, tự mình ra mặt, miệng lớn quát tháo, phá hủy mưu đồ của người đến. Nhưng sau đó gã lại không thể ước thúc được Vương Lan. Vị đại bá mẫu này chạy đến chỗ từ đường gia tộc đại náo một trận, để cho gia lão chịu trách nhiệm không thể xuống đài, mất hết mặt mũi. Ninh Chuyết nói với Tôn Linh Đồng:
"Chuyện này gây ra huyên náo lớn như vậy, chỉ sợ không lâu nữa đệ sẽ phải đến ở trong nhà đại bá của mình. Ai, đệ thật sự không muốn làm như vậy chút nào.”
Tôn Linh Đồng lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi:
"Yên tâm, chuyện chuyển hộ tịch của ngươi không thành. Chỉ sợ ngươi phải đợi chờ ở chỗ này rất lâu đấy."
Ninh Chuyết có chút hiếu kì hỏi:
"Vì sao lại như vậy?"
Tôn Linh Đồng liền giải thích:
"Mặt ngoài, gia lão từ đường gia tộc bị bãi miễn chức vị, nhưng hắn vẫn là gia lão như cũ, xuất thân từ chủ mạch, quan hệ rắc rối khó gỡ, chẳng qua chỉ là một chút thiệt thòi nhất thời, tạm thời ẩn nhẫn một chút, tương lai chắc chắn sẽ có cơ hội quật khởi.”
“Đại bá mẫu của ngươi náo loạn trận này, khiến cho thanh uy của từ đường gia tộc tổn hao nhiều. Nhưng chi mạch Ninh gia không có nhân vật hoặc là phe phái mạnh mẽ tới đốc xúc từ đường gia tộc thay đổi cách làm việc.”
“Cho nên những kẻ đầu lĩnh của từ đường gia tộc đại khái vẫn không thay đổi, cường ngạnh đến cùng, thăm dò phản ứng của chi mạch Ninh gia.”
“Nếu như phản ứng không kịch liệt, bọn chúng chắc chắn sẽ thu giữ hộ tịch của ngươi, lấy đó làm răn đe. Mặc dù tương lai kiểu gì cũng sẽ chuyển ngươi đến trong nhà đại bá ngươi, nhưng chắc chắn có thể kéo dài được bao nhiêu thì bấy nhiêu.”
“Đại bá mẫu của ngươi làm chuyện này thực sự quá kém. Thế nhưng... bà ta chưa chắc là vô tình."
Ninh Chuyết như gạt mây thấy mặt trời, nghe được trợn mắt há hốc mồm. Tôn Linh Đồng nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của hắn, đưa tay vỗ vỗ bờ vai thiếu niên này:
"Đây chính là thế giới của người lớn. Mà ngươi còn quá nhỏ a, chỉ mới hai tuổi.”
“Mặc dù ngươi rất thông minh, nhưng người lớn vẫn luôn luôn xảo trá như thế.”
“Ngươi vẫn cần phải học hỏi rất nhiều.”
“Ví dụ như nói, ngươi có biết bang phái, gia tộc, môn phái, quốc gia khác nhau như thế nào không? Ngươi rõ ràng những thế lực này vận hành như thế nào sao?"
Ninh Chuyết chỉ có thể lắc đầu, có chút khó hiểu hỏi:
"Những chuyện này có trọng yếu hay không?"
Vẻ mặt của Tôn Linh Đồng tràn đầy nghiêm túc:
"Vô cùng trọng yếu!"
Sau đó y lại mỉm cười:
"Đến đây, ta giảng giải cho ngươi nghe một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận