Tiên Công Khai Vật

Chương 141: Một chọi ba, Điệp Dực đao (1)

Trong tiểu viện, từng cỗ âm khí mờ mịt bốc lên, bao phủ bốn phía xung quanh. Âm thanh bên ngoài tiểu viện càng ngày càng nhỏ, như thể nơi này đã bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Tôn Linh Đồng dáng người thấp bé tựa như hài đồng ba tuổi, một đầu tóc đen ngắn tũn, đôi mắt to tròn, hắc bạch phân minh, gương mặt có chút bầu bĩnh, làn da non nớt bóng loáng. Giờ phút này y đang bị vây khốn ở chính giữa tiểu viện.
Ở phía trước mặt cùng với sau lưng y, mỗi bên đều có một tên Ma tu áo đen, một tên con mắt hình tam giác, một tên có sống mũi như mũi ưng. Bên phải Tôn Linh Đồng có một cỗ hư ảnh tựa như vật sống, ngưng tụ trên tường viện một bên. Dưới hư ảnh này bao phủ xuống, thân ảnh Hàn Minh như ẩn như hiện. Khuôn mặt diễm lệ của nàng giờ đây phủ một tầng xám xanh, thần sắc bởi vì oán độc và phẫn hận mà trông có vẻ vô cùng dữ tợn. "Tình thế bất lợi rồi!"
Tôn Linh Đồng thầm nghĩ. Y có thể cảm nhận rõ ràng được bản thân đã bị cách ly hoàn toàn với hoàn cảnh xung quanh, giống như thế giới vốn vô cùng rõ ràng trước đó bỗng chốc bị ngăn cách bởi một lớp kính mờ. Loại cảm giác này khiến Tôn Linh Đồng hiểu rõ: Bản thân đã rơi vào bên trong trận pháp! Sở dĩ không thấy trận pháp nào hiện ra, hẳn là do đối phương đang âm thầm vận hành mà thôi. "Địch ba ta một, lại đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ."
Tôn Linh Đồng quan sát hai tên Ma tu áo đen trước sau người mình và Hàn Minh đang giấu ở phía xa xa. Ánh mắt y nhanh chóng lướt qua, lúc nhìn về phía Hàn Minh, lại dừng lại trên người nàng một chút. "Hàn Minh có thiên tư Âm Thi Khí!"
"Phần lớn bộ phận thân thể nàng đã biến thành cương thi, vậy nên công kích bình thường sẽ không có tác dụng."
Tôn Linh Đồng âm thầm tính toán, ngoài mặt lại làm ra một bộ dáng vẻ hoảng loạn:
"Chờ một chút, chư vị, không nên kích động!"
"Ta là đệ tử Bất Không môn, các ngươi phải suy nghĩ thật kỹ hậu quả trước khi động thủ!"
"Nếu như ta chết trong tay các ngươi, nhất định sẽ có ấn ký lưu lại. Tương lai chờ đến khi Bất Không môn báo thù, các ngươi cũng đừng hòng được yên thân."
Hai tên ma tu áo đen kia vẫn lạnh lùng như trước, còn Hàn Minh nghiến răng nghiến lợi:
"Lo lắng Bất Không môn trả thù? Ngươi chơi ta một vố, chẳng lẽ không sợ Phệ Hồn tông trả thù hay sao?"
Tôn Linh Đồng vội vàng giải thích:
"Ta không hề chơi xấu ngươi, đó vốn không phải là bổn ý của ta."
"Ai bảo gia hoả Thùy Thiều Khách kia ra giá cao, không người nào có thể cự tuyệt được!"
"Hơn nữa khói đen khiến ngươi hôn mê kia cũng không phải do ta làm, đồng thời kẻ giam cầm và vũ nhục ngươi cũng là Thùy Thiều Khách. Ngươi muốn báo thù thì đi tìm hắn a!"
"Chúng ta không phải kẻ thù, ta cũng chỉ là lấy tiền làm việc."
"Chỉ cần các ngươi trả tiền, ta chính là chiến hữu của các ngươi."
"Chiến hữu?"
Hàn Minh lập tức cười lạnh, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường và trào phúng, "Ngươi cho rằng ta sẽ mắc bẫy của ngươi thêm một lần nữa hay sao?"
"Còn muốn tiền?"
"Ha ha, ngươi còn có mắt hay không, không thấy rõ tình thế của mình hiện tại sao?"
"Chỉ cần giết ngươi, lục soát hồn phách, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều ư?"
"Động..."
"Chậm đã!"
Tôn Linh Đồng hô lớn, "Ta biết các ngươi bày trận, nhưng các ngươi có hiểu rõ hay không?"
"Nơi này là Hỏa Thị Tiên thành!"
"Pháp trận của các ngươi bố trí nhất định sẽ kích thích đến Tiên trận của Hỏa Thị Tiên thành, các ngươi có thể duy trì bao lâu?"
"Ta bị nhốt trong trận, dù sao cũng không chạy được, nhất định sẽ liều mạng với các ngươi."
"Cứ như vậy, gia hoả Thùy Thiều Khách kia chẳng phải là ngư ông đắc lợi hay sao?"
"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện phải trái, không cần thiết phải đánh giết ngươi chết ta sống."
Tôn Linh Đồng ra sức khuyên giải. Nếu như ở ngày thường, lời nói này của y có lẽ sẽ có chút tác dụng. Nhưng hiện tại, sau khi Mông Vị thi triển Tọa Sơn Quan Hổ Đấu, trận pháp khí vận đã ảnh hưởng đến tất cả mọi người ở đây. Hàn Minh gầm lên:
"Hắn đang cố ý trì hoãn thời gian, động thủ!"
Nàng vừa dứt lời, hai tay lập tức kết ấn, há cái miệng nhỏ, phun ra một luồng âm phong đen kịt. Thủ ấn, thân ấn, tâm ấn. Đây là một trong những thủ đoạn phụ trợ thi pháp chủ yếu trong Tu chân giới hiện nay. Hai tên Ma tu áo đen kia cũng thi triển pháp thuật tương tự, thổi ra hai luồng âm phong khác. Âm phong nhìn thì chậm nhưng tốc độ lại cực nhanh, từ ba hướng đồng loạt ập đến, bao vây lấy Tôn Linh Đồng. Tôn Linh Đồng thúc giục pháp lực, thân hình bỗng nhiên biến mất ở nguyên chỗ, lúc hiện thân lần nữa đã xuất hiện ở tường viện phía bên trái. Âm phong vồ hụt lập tức giao hội thành một đoàn, hình thành một luồng gió lốc, tiếp tục truy sát Tôn Linh Đồng. Đây chính là điểm lợi thế khi xuất thân cùng một môn phái. Cả ba người đều chủ tu công pháp Phệ Hồn quyết, mặc dù pháp lực của mỗi người đều có đặc thù riêng, nhưng về bản chất là tương tự, điều này khiến cho pháp thuật của bọn họ có thể tương dung trong thời gian ngắn ngủi, cũng không gây hao tổn mãnh liệt cho nhau. Tôn Linh Đồng định thử nhảy qua tường viện, nhưng trước mắt đột nhiên có âm khí gào thét, mặt đất nứt ra, âm phong cuồn cuộn từ chỗ khe nứt đánh tới. Âm phong cuồn cuộn bay lên không trung, tạo nên một bức tường âm phong dày năm sáu thước, cao tới hai trượng. Không chỉ có một bức tường âm phong này, ngay sau đó tường viện xung quanh tiểu viện đều bị phá vỡ, thay vào đó chính là âm phong đen xám mãnh liệt cuồn cuộn. "Rơi vào trong Âm Phong Dũng Hiệp trận của ta, Tôn Linh Đồng ngươi còn muốn chạy đi đâu?"
Tên ma tu mũi ưng kia cười lớn. Tôn Linh Đồng phía trước không đường, phía sau có âm phong lạnh lẽo cuồng bạo ập tới. Y âm thầm chửi thề một tiếng, đưa tay trái ra, cũng kết lấy chỉ quyết, thôi động thủ ấn. Sau một khắc y xoè bàn tay trái của mình ra, một luồng lôi quang đã ngưng tụ trong lòng bàn tay. Chưởng Tâm Lôi! Ầm! Một tiếng nổ vang trời, lôi quang đánh tan âm phong. Nhưng tên Ma tu con mắt hình tam giác kia đã nhân cơ hội này, lặng lẽ điều khiển pháp khí châm nhỏ thừa dịp hỗn loạn bắn đến, đâm về phía cái ót của Tôn Linh Đồng. Nếu như bị đánh trúng, Tôn Linh Đồng dù không chết cũng sẽ trọng thương. Trong thời khắc nguy cấp, hai mắt y lóe lên linh mang, đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào pháp khí châm nhỏ. Tay trái vừa thi triển lôi pháp xong nên không thể sử dụng, y liền đưa tay phải vào trong ngực, lấy ra một chiếc khăn tay. Khăn tay bay ra, bao lấy pháp khí châm nhỏ. Tôn Linh Đồng cất tiếng cười khẽ, nhẹ nhàng nhảy lên, tay phải vươn ra chộp lấy khăn tay, bọc chặt pháp khí châm nhỏ bên trong đó. Tên Ma tu con mắt hình tam giác biến sắc. Gã điên cuồng thôi động pháp lực, tiêu hao thần niệm, muốn triệu hồi pháp khí châm nhỏ. Nhưng sau khi bị khăn tay bao phủ, liên kết giữa gã và pháp khí kia đã giảm đi hơn phân nửa. Chờ đến khi Tôn Linh Đồng vươn tay chộp lấy, gã gần như mất đi cảm ứng với pháp khí của bản thân. Tên Ma tu này giật nảy cả mình, nhận ra:
"Bất Không môn, Hãm Bảo thuật!"
Pháp khí châm nhỏ bên trong khăn tay điên cuồng giãy giụa, Tôn Linh Đồng đã sắp thành công thì Hàn Minh lao tới. "Buông tay!"
Động tác của Hàn Minh có chút cứng nhắc nhưng tốc độ cực nhanh, móng vuốt sắc bén chộp về phía Tôn Linh Đồng. Móng tay của nàng sắc bén dị thường, hiện lên màu tím đen, vẽ ra trên không trung tạo thành mười đạo quang ảnh sắc bén, khiến cho mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Tóc gáy Tôn Linh Đồng dựng đứng, y vội vàng buông tay, ném khăn tay và pháp khí châm nhỏ xuống đất, nhanh chóng lùi lại phía sau. Bản tính của Hàn Minh xưa nay vốn vô cùng ngoan lệ, trước kia còn muốn trả thù cả Tôn Liệt. Vậy cho nên khi Tôn Linh Đồng dám chơi nàng một vố, nàng hận không thể lột da rút gân tên đệ tử ngoại môn Bất Không môn này, từng chiêu từng thức tấn công đều nhắm vào chỗ yếu hại. Tôn Linh Đồng liên tục lùi về phía sau, không dám trực tiếp đối đầu. Hàn Minh ỷ vào thiên tư của mình, kiêm tu Tiên Cương Hóa Sinh đại pháp, cũng có thể coi như là thể tu. Tôn Linh Đồng tu luyện công pháp của Bất Không môn, Trúc Cơ có thành tựu, chủ tu Thần Hải, nội tình Khí hải trong trung đan điền, Tinh hải trong hạ đan điền không thể sánh với thượng đan điền được. Hàn Minh không ngừng áp sát đến gần, phát huy uy lực của thân thể cương thi, chiêu thức vô cùng tàn nhẫn độc ác. Tôn Linh Đồng né tránh trái phải, thân pháp linh hoạt đến cực điểm, rõ ràng có tu vi kém xa Hàn Minh, lại có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận