Tiên Công Khai Vật

Chương 133: Chu Huyền Tích sát ẩn an dân (2)

Lão nhân lấy ra túi trữ vật, pha cho Chu Huyền Tích một bát nước chè ở ngay tại chỗ.
Chu Huyền Tích bưng lấy bát sành thô ráp, uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt vô cùng sảng khoái:
"Ngon quá, thật là nước quá ngon!"
Đám hộ vệ thấy vậy đều im lặng không nói.
Sau khi chia tay lão nhân, Chu Huyền Tích tiếp tục lên đường.
Trên đường đi không gặp phải kẻ cướp tù, một đường sóng êm biển lặng.
Vừa vào kinh thành, gã còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị quốc quân triệu kiến.
Được diện kiến quốc quân, gã quỳ một gối xuống đất, chắp tay hành lễ bái kiến, cao giọng nói:
"Thần lần này phụng mệnh đi Huyền Lân thành, điều tra vụ án tham ô, may mắn không làm nhục mệnh..."
"Đùng!"
Nam Đậu Quốc quân đập bàn một cái, quát lớn:
"Chu Huyền Tích! Khanh vừa vào kinh đã tự ý xử lý tù phạm, cũng không thèm tới gặp trẫm phục mệnh, còn chờ trẫm triệu kiến sao?"
"May mắn không làm nhục mệnh? Ha ha!"
"Trước khi khanh lên đường, trẫm đã căn dặn khanh như thế nào rồi?"
"Kết quả khanh đến Huyền Lân thành vẫn tự tiện làm theo ý mình, ném lời mà trẫm nói ra sau đầu. Khanh còn dám nói may mắn không làm nhục mệnh? Khanh cho rằng trẫm triệu khanh đến đây là để khen thưởng cho mình hay sao?"
"Thần không dám."
Chu Huyền Tích cười khổ. Nam Đậu Quốc quân thở dài:
"Chu Huyền Tích a Chu Huyền Tích... Khanh là người trong Vương thất, chẳng lẽ không biết Tô gia có sức nặng như thế nào trong triều sao?"
"Lần này khanh bắt giữ tu sĩ Kim Đan của Tô gia, khiến cho bọn họ mất hết mặt mũi. Mấy vị lão thần Tô gia đã đến trước mặt trẫm khóc lóc, nói danh dự Tô gia không thể bị hủy hoại như vậy."
"Trẫm để khanh đi điều tra vụ án, không phải để khanh nổi phong vân trên triều đình!"
Chu Huyền Tích ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
"Lời quốc quân nói, thần không dám gật bừa. Thần cho rằng các đại gia tộc trong Nam Đậu quốc chúng ta đều đã là những con quái vật đuôi to khó vẫy, thế lực bành trướng cành lá đan xen."
"Trong tay Tô gia nắm giữ nhiều tòa Tiên thành, cũng có không ít người nắm giữ chức vụ quan trọng trong triều, bài xích người mới, thao túng chính sự."
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ trở thành nguy cơ to lớn cho Nam Đậu quốc chúng ta."
"Thân là người trong vương thất, chúng ta càng phải nâng đỡ những gia tộc mới, nhân tài mới, tái tạo lại cục diện bên trên triều đình, noi theo tấm gương của Thái Thượng hoàng năm xưa, chiêu mộ hiền tài, ngăn chặn thế lực của những đại gia tộc cũ."
Nam Đậu Quốc quân hừ lạnh một tiếng:
"Hồ ngôn loạn ngữ! Năm đó Thái Thượng hoàng khai cương thác thổ, Tô gia lập được rất nhiều công lao, sao có thể trách móc nặng nề, đối xử lạnh nhạt với dạng công thần khai quốc như thế? Truyền ra ngoài mà xem, những hiền tài bên ngoài quốc thổ sẽ suy nghĩ về nước ta như thế nào?"
"Người bên ngoài phong cho khanh một cái danh hào "Chu Huyền Tích sát ẩn an dân", khanh thật sự cho rằng mình là anh hùng cứu thế sao?"
Chu Huyền Tích cúi đầu:
"Thần không dám."
Nam Đậu Quốc quân than khẽ một tiếng:
"Thôi."
"Có lẽ do trẫm đã quá kỳ vọng vào khanh. Lần này khanh xử lý tuy có chút quá đáng, nhưng cũng coi như rất có tiến bộ."
"Trẫm cũng đã xem qua bản tấu của khanh."
"Thành chủ Tô gia không thể thoát khỏi liên quan, người trên triều đình đều lòng dạ biết rõ."
"Nhưng chuyện đến đây là dừng lại, chém đầu tên tu sĩ Kim Đan kia ở Thái Thị Khẩu để răn đe là được."
Chu Huyền Tích chủ động xin đi:
"Thần nguyện đảm nhiệm chức quan hành hình!"
Nam Đậu Quốc quân lắc đầu:
"Triều đình đang bất ổn, khanh thân là người trong vương thất, làm vậy chẳng phải là tự rước phiền toái vào thân sao?"
"Với thân phận như khanh, lại đi làm quan hành hình, chẳng phải đại biểu đây là ý của vương thất? Chẳng phải là ý của trẫm hay sao? Khiến cho bá quan văn võ, dân chúng thiên hạ nghĩ như thế nào?"
"Khanh không nên ở lại hoàng thành nữa, ra ngoài dạo một vòng đi."
"Vừa hay..."
Nam Đậu Quốc quân rút ra một phần tấu chương từ trong góc bàn lên, ném xuống đất, "Khanh đứng dậy xem cái này đi."
Chu Huyền Tích:
"Vâng."
Gã chậm rãi đứng dậy, đưa tay vồ một cái. Một cỗ lực hút vô hình nâng tấu chương lên, rơi vào trong tay gã. Chu Huyền Tích mở tấu chương ra, nhanh chóng xem qua một lượt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc:
"Dung Nham Tiên cung?"
Nam Đậu Quốc quân:
"Không sai."
"Đây là hành cung năm xưa của Tam Tông Thượng nhân, là nơi ngài ấy và Thái Thượng Hoàng cùng nhau hợp lực xây dựng ở thời điểm nhu tình mật ý. Nó vốn được chôn giấu sâu trong Hỏa Thị sơn, trấn áp núi lửa phun trào, biến ác địa thành phúc địa."
"Vốn dĩ nó cần phải trấn áp Địa hỏa trong lòng núi thêm trăm năm nữa, nay lại đột nhiên xuất thế."
"Trong chuyện này chắc chắn có điều kỳ quặc."
"Chuyến đi này, khanh cần phải điều tra rõ ràng nguyên nhân việc Dung Nham Tiên cung xuất thế."
"Bên trong Tiên cung cất giấu cơ quan truyền thừa của Tam Tông Thượng nhân, khanh cũng coi như phù hợp với tiêu chuẩn này. Còn có thể nhận được truyền thừa Tiên cung hay không, liền xem phúc duyên và bản lĩnh của khanh rồi."
"Khanh lập được công lớn ở Huyền Lân thành, nhưng cũng để xảy ra sai sót. Mà trẫm cũng có khổ tâm của riêng mình, không thưởng cũng không phạt khanh. Cho nên khanh cứ đi Dung Nham Tiên cung, xem thử bản thân có thể nhận được truyền thừa hay không."
"Thần lĩnh chỉ!"
Chu Huyền Tích lập tức khấu tạ, "Thần có chút tạo nghệ về cơ quan thuật, cũng là nhờ được vương thất bồi dưỡng. Chuyến đi này, thần nhất định dốc hết toàn tâm toàn lực, điều tra rõ ràng chân tướng."
Nam Đậu Quốc quân gật đầu:
"Trẫm có ba điểm phải căn dặn khanh."
"Thứ nhất, Tam Tông Thượng nhân và Thái Thượng hoàng của vương thất ta có quan hệ mật thiết, có thể nói, Nam Đậu quốc chúng ta có thể lập quốc được, phần lớn là nhờ vào công lao của Tam Tông Thượng nhân. Công lao và ảnh hưởng của ngài ấy có thể nói là ngang hàng với quốc sư nước ta."
"Tam Tông Thượng nhân khi về già bố trí Dung Nham Tiên cung trong lòng Hỏa Thị sơn, chắc chắn có dụng ý sâu xa trong đó, không cách nào ước đoán được. Chuyến đi này, khanh không được manh động, cứng rắn làm theo ý mình, hãy thuận theo tự nhiên, đừng làm ảnh hưởng đến dụng tâm lương khổ của Tam Tông Thượng nhân."
"Thứ hai, Thái Thượng Hoàng năm xưa cũng không có vương mệnh, mà là nhờ Tam Tông Thượng nhân thi triển thần thông 'Nhân Mệnh Huyền Ti', mới có được vạn dân ủng hộ."
"Sau khi Thái Thượng Hoàng băng hà, Chu gia chúng ta không ai lĩnh ngộ được thần thông này, 'Nhân Mệnh Huyền Ti' cũng đã thất truyền."
"Cho nên một chuyến đi này, một trong trọng điểm của khanh chính là tìm kiếm môn thần thông này. Nếu có cơ hội, cần phải dốc toàn lực đoạt lấy!"
"Mặt khác, nếu như phát hiện kẻ nào đó biết đến thần thông này, vậy dùng hết toàn lực tiêu diệt đối phương, bóp chết từ trong trứng nước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận