Tiên Công Khai Vật

Chương 162: Ninh, Tôn vs Thích Bạch (2)

"Thần thông Tọa Sơn Quan do ngươi thi triển ra chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc Dung Nham Tiên cung bị đàn Yêu thú tấn công."
"Một khi Tiên cung bị Yêu thú công phá, Mông Vị ngươi khó thoát khỏi tội lỗi!"
"Sự Ngoại Đào Duyên Hạch của ngươi cũng chỉ có hai viên mà thôi, hy vọng ngươi đừng để rơi mất."
Chu Huyền Tích xuất thân từ Thần Bộ ti, lại là thành viên của vương thất Nam Đậu quốc, cho nên có thể nắm giữ rất nhiều tình báo về Mông Vị.
Gã đã được quốc chủ đích thân dặn dò, phải chú ý trọng điểm đến thần thông Tọa Sơn Quan của Mông Vị.
Chu Huyền Tích biết: Thần thông Tọa Sơn Quan mặc dù có hiệu quả cường đại huyền diệu, nhưng cũng tồn tại tai họa ngầm rất lớn. Đó chính là một khi thi triển loại thủ đoạn này, Mông Vị nhất định phải tọa sơn bất động, không cách nào có thể tự mình hạ tràng, cho đến khi tràng khí vận tiêu tán hết. Bằng không mà nói, một khi gặp phải phản phệ, hậu quả sẽ vô cùng khủng bố. Không chỉ tổn thương đến nhục thân, hồn phách, khí số của gã cũng sẽ tụt dốc không phanh, hạ xuống mức thấp nhất, hơn nữa còn dây dưa trong một khoảng thời gian rất dài. Mông Vị đương nhiên cũng biết rõ điểm này, cho nên mới cố ý tìm kiếm Tiên tài, bỏ ra cái giá rất lớn mời tông sư luyện khí chế tạo ra một đôi Sự Ngoại Đào Duyên Hạch.
Chỉ có mượn nhờ hai viên hạch đào này, gã mới có thể trực tiếp can thiệp vào tràng khí vận của người hoặc vật nào đó. Hạt đào vừa được ném mạnh ra, uy lực vô cùng cường đại, uy năng đầu tiên của nó chính là bách phát bách trúng! Ngoài ra còn có những mặt huyền diệu khác mà đến ngay cả vương thất cũng không thể dò xét ra. Đây là thủ đoạn hạch tâm của Mông Vị, số lần sử dụng không nhiều, đương nhiên là được gã bảo mật tuyệt đối. … Pháp thuật - Quỷ Ảnh Trọng Trọng! Vô số quỷ ảnh xoay tròn vây quanh Thích Bạch, nhanh chóng làm hao mòn đi trận văn. Ninh Chuyết phát động truyền tống trận, biến mất tại nguyên chỗ. Thích Bạch một lần nữa cảm ứng được phương vị của Tôn Linh Đồng, đối phương hiện tại đã không còn ở dưới lòng đất nữa, mà là trở lại bên trên mặt đất. Gã nở nụ cười càn rỡ, sắc mặt dữ tợn:
"Vài chục tòa căn cứ ngầm dưới lòng đất, có thể thấy các ngươi kinh doanh rất tốt!"
"Nhưng hiện tại thì sao?"
"Các ngươi lấy cái gì để ngăn cản ta!"
Ầm! Căn cứ dưới lòng đất kia bỗng nhiên bộc phát ra liệt diễm kinh khủng, trong nháy mắt bao phủ toàn thân Thích Bạch. Hô hô hô.... Ninh Chuyết không ngừng thở hổn hển. Hắn đã liên tục từ bỏ vài chục căn cứ ngầm dưới lòng đất, không ngừng truyền tống, bại lui, khiến cho Thích Bạch chủ quan, cũng chính là vì một lần này "Tôn lão đại, vị trí này rất đẹp. Bên trên là khu vực sâu trong Hỏa Thị sơn, có thể lợi dụng trận pháp ở xung quanh, tiến hành bố trí một cái bẫy."
Ninh Chuyết vô cùng hưng phấn khi lần đầu tiên phát hiện ra nơi này, hắn lập tức nói ra suy nghĩ của mình. Tôn Linh Đồng khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng sắc mặt lại có chút kỳ quái:
"Tiểu Chuyết, gần đây hình như ngươi rất thích bạo tạc."
Ninh Chuyết gật đầu:
"Lúc nổ tung thực sự rất đẹp."
"Đệ vốn thích bạo tạc như vậy!"
"Bất kể là thứ gì phát nổ, chúng nó đều sẽ trong nháy mắt bộc phát ra dáng vẻ rực rỡ nhất của chính mình."
"Mà lực lượng kinh khủng được giải phóng trong nháy mắt đó là do chúng ngày thường tích lũy vô số lần, kiềm chế trong im lặng."
"Có thể chỉ là trong nháy mắt, chúng nó sẽ thay đổi hoàn toàn sau khi bạo tạc, thậm chí hoàn toàn tan thành mây khói."
"Nhưng chúng xứng đáng như vậy!"
Tôn Linh Đồng nhịn không được nghiến răng. Mấy năm gần đây, y phát hiện Ninh Chuyết trưởng thành, tư tưởng dần dần trở nên nguy hiểm. Nhiều khi ngay cả y cũng không biết nên khuyên nhủ như thế nào, trong lòng không kìm được lo lắng. Suy nghĩ một chút, Tôn Linh Đồng mới nói:
"Tiểu Chuyết, kỳ thật nhân sinh rất dài, không cần thiết phải ép buộc bản thân quá mức, càng không cần thiết phải theo đuổi phấn khích trong nháy mắt."
"Tu sĩ chúng ta tu hành chính là cầu trường sinh, thậm chí vĩnh sinh a, không phải sao?"
Ninh Chuyết gật đầu:
"Lão đại, đệ hiểu được điểm này. Lưu được núi xanh, không lo không có củi đốt."
Tôn Linh Đồng gật đầu lia lịa:
"Đúng đúng, ngươi từ nhỏ đã thông minh, phải lý trí, bình tĩnh, phải đưa ra lựa chọn chính xác!"
… "Ninh Chuyết, cái thằng ngốc này!"
Tôn Linh Đồng truyền âm cho Ninh Chuyết. Ninh Chuyết kinh hãi:
"Lão đại, rốt cuộc huynh cũng tỉnh!"
Tôn Linh Đồng vô cùng suy yếu:
"Mau cút! Thích Bạch không phải là tu sĩ Kim Đan phổ thông, nhất định hắn đã gieo ấn ký lên người ta. Ngươi còn chạy tới tìm chết làm gì!"
"Đừng quên, chúng ta cũng đã có ước định."
Ninh Chuyết bỗng nhiên cười một tiếng:
"Không còn kịp rồi, lão đại, hắn đã sắp đến."
Thích Bạch tóc tai bù xù xuất hiện một lần nữa. So với lúc trước, hiện tại gã trông có chút chật vật. Ninh Chuyết thầm kêu không ổn, dùng giọng nói của Thùy Thiều Khách:
"Không nghĩ tới bạo tạc như vậy mà đều không thể làm gì được ngươi. Phán quan mù, ngươi không hổ là người giết ra danh hào cường giả."
Yếu hầu của Thích Bạch nhấp nhô, phát ra tiếng cười quái dị:
"Hiện tại mới ý thức được chênh lệch giữa chúng ta, ngươi thật sự là già đầu nên hồ đồ rồi."
"Đừng hy vọng dùng chút thủ đoạn nịnh hót như vậy là có thể cầu xin ta tha mạng, chết đi cho ta!"
Vừa dứt lời, âm hồn lập tức bay múa, phô thiên cái địa ập tới. Ninh Chuyết hít sâu một hơi, giẫm mạnh chân xuống, trong nháy mắt có vô số cơ quan Lôi Tịch điểu bay ra khắp căn phòng! Lôi điểu tự bạo, kịch liệt va chạm với đại quân âm hồn. Trong lúc nhất thời, lôi quang điện thiểm, âm hồn gào thét, hai bên giết đến kẻ tám lạng người nửa cân. Thích Bạch cười lạnh, lơ lửng bất động trên không trung. Bỗng nhiên một tên Quỷ tướng một sừng xuất hiện sau lưng Ninh Chuyết, vung đại đao đầu quỷ chém mạnh xuống. "Lẻn đến khi nào vậy?!"
Ninh Chuyết vội vàng trở tay không kịp, chỉ có thể xoay người dùng cánh tay trái đỡ lấy. Trong nháy mắt đại đao chém trúng cánh tay trái của hắn, cơ quan cánh tay trái của Thương Thiết Hán Giáp hiện lên một tầng quang thuẫn màu bạc. Quang thuẫn trong nháy mắt vỡ vụn, nhưng cũng đã giúp Ninh Chuyết tranh thủ được một chút thời gian vô cùng quý báu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận