Tiên Công Khai Vật

Chương 72: Một chút hi vọng sống

"Hầu thúc!" Viên Nhị rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhìn thấy con viên hầu ngã trên mặt đất không dậy nổi, lớn tiếng kinh hô.
Gã bổ nhào tới trước mặt Viên Đại Thắng.
Thế nhưng con viên hầu kia lại không nhúc nhích.
Trong phút chốc, Viên Nhị bi thống vạn phần, nước mắt giàn giụa.
"Ai mau cứu Hầu thúc của ta với!"
"Ai cứu lấy nó a!"
"Mau mở trận pháp ra, mở trận pháp ra, chúng ta cần dược sư, chúng ta cần dược sư!"
Viên Nhị kéo Viên Đại Thắng đến gần rìa trận pháp, lại vô tình kéo đứt cánh tay của nó.
Gã ngã bịch xuống đất, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Mở trận pháp ra." Chu Huyền Tích đột ngột xuất hiện bên cạnh Phí Tư.
Phí Tư giật nảy cả mình, y không phát hiện ra thuật tiềm hành của Chu Huyền Tích: "Chu đại nhân, tình hình hiện tại có dị biến, e là thủ đoạn của ma tu bóng đen, chi bằng tạm thời an tâm chớ vội, chờ đợi thêm..."
Thế nhưng Chu Huyền Tích lại nhìn chằm chằm y, trong mắt ánh vàng chói lọi, thần sắc lăng lệ: "Ta nói, mở trận pháp ra!"
Đồng tử Phí Tư hơi co lại, cố nặn ra vẻ tươi cười: "Nếu Thần Bộ đại nhân muốn ra tay, bắt giữ hung thủ, tại hạ đương nhiên là sẽ phối hợp."
Trận pháp được mở ra.
Chu Huyền Tích đi đến bên cạnh Viên Nhị, thôi động pháp quyết, nhắm ngay vào Viên Đại Thắng.
Được y tiến hành trị liệu, cánh tay bị đứt lìa của Viên Đại Thắng đã được nối liền lại, thương thế cũng dần ổn định, nhịp tim đã đập trở lại, có một tia sinh khí mong manh.
"Đại nhân, đa tạ đại nhân!" Viên Nhị không ngừng dập đầu với vị tu sĩ Kim Đan Chu Huyền Tích xa lạ này.
Chu Huyền Tích lại khẽ thở dài: "Thương thế của nó quá nặng, ta đã dốc hết toàn lực, cũng chỉ có thể tạm thời giữ được mạng sống cho nó."
"Đây là Vãn Thu Lưu Mệnh đan, ngươi cho nó uống vào, có thể giữ được mạng sống."
"Chỉ là từ nay về sau, nó chỉ có thể nằm trên giường bệnh mà sống qua ngày."
Chu Huyền Tích nhìn Viên Đại Thắng thoi thóp, trong lòng tràn đầy cảm khái.
Y sở hữu Kim Tinh, tầm mắt của người khác có thể bị vụ nổ che lấp, nhưng y lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong tích tắc bạo tạc nổ ra, Viên Đại Thắng muốn thi triển Ma công, dốc toàn lực để chống đỡ. Nhưng nó đã không làm như vậy, mà chỉ vận dụng pháp lực, toàn tâm toàn ý bảo vệ Viên Nhị trong lòng mình.
Nó dùng chính thân thể bằng xương bằng thịt của mình, cứng rắn chống đỡ bạo tạc khủng bố, tình nguyện hy sinh bản thân cũng phải cứu được Viên Nhị!
"Rõ ràng tu luyện Ma công, lại không sử dụng."
"Nó lo lắng thân phận Ma tu của mình bị bại lộ, dẫn đến hiểu lầm, gặp phải vây công, cuối cùng liên lụy đến trên người Viên Nhị sao?"
"Con viên hầu này thật có tình có nghĩa!"
Chu Huyền Tích cảm động vì chuyện này, cho nên mới hiện thân, tự mình ra tay cứu lấy tính mệnh của Viên Đại Thắng.
"Chu Huyền Tích!" Trên sườn núi, Ninh Chuyết tận mắt chứng kiến Chu Huyền Tích cứu Viên Đại Thắng, trong mắt tràn đầy hàn quang.
"Ngươi dám thích xen vào chuyện người khác, phá hỏng chuyện tốt của ta!" Ninh Chuyết âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Hắn thật vất vả mới bố cục ra một cạm bẫy này, khéo léo lợi dụng thế cục, tính toán tâm tính, phản ứng của đại đa số mọi người, kết quả không ngờ tới Chu Huyền Tích lại làm ra hành động như vậy.
"Là do ta quá thiếu tin tức về Chu Huyền Tích."
"Làm sao bây giờ?"
Bởi vì Chu Huyền Tích xen ngang một tay, Viên Đại Thắng vốn dĩ phải chết, vậy mà lại được cứu sống.
"Đừng nhìn nó bộ dạng thoi thóp, trạng thái cực kém, nhưng hầu hết đều là ngoại thương, hồn phách vẫn còn nguyên vẹn."
"Nó có thể bị rút hồn vào cung."
"Một khi để nó đụng phải Mông Trùng, Chu Trụ hoặc là Trịnh Tiễn, ba thế lực kia chắc chắn sẽ ra tay cứu giúp, tích cực cứu chữa."
"Đáng chết, đáng chết!"
Trịnh Song Câu biết được Ninh Chuyết thiết kế ra cơ quan Hỏa Bạo hầu, lập tức có ý muốn mời chào. Có thể thấy được bốn thế lực lớn thèm khát nhân tài cơ quan đến mức nào.
Nếu như để bọn họ biết được, Viên Đại Thắng có thể một mình đánh thông đến gian phòng số bảy, bọn họ chắc chắn sẽ phát điên!
"Làm sao bây giờ? Ta nên làm gì mới phải?" Ninh Chuyết nhanh chóng suy tư, vắt óc suy nghĩ, nghĩ đến mức sắc mặt trắng bệch, đầu óc choáng váng.
Quá khó khăn!
Hắn có thể bố cục ra cạm bẫy như vậy, đã là dốc hết tâm huyết, vắt óc suy nghĩ rồi.
Đây là do hắn không ngừng phân tích lượng lớn tin tức, hao tổn nhiều ngày trầm tư suy nghĩ, mới có thể nghĩ ra.
Dù sao hắn cũng chỉ mới mười sáu tuổi!
Sắc mặt Phí Tư cũng vô cùng khó coi.
Vừa rồi Chu Huyền Tích ép y mở trận pháp ra, quả thực là đang tát vào mặt y! Hoàn toàn không để ý đến thế cục hiện tại như thế nào.
Tâm tư Phí Tư vốn vô cùng nham hiểm, thủ đoạn ngoan độc, y âm thầm nghiến răng, trong lòng thề: “Ta chắc chắn ghi nhớ chuyện này, về sau nhất định phải trả lại cho Chu Huyền Tích! Cho dù hắn là người của Thần Bộ Ti, là thành viên vương thất thì đã sao?”
"Tất cả mọi người đều là người trong chính đạo, phải làm việc theo quy củ. Hôm nay ngươi khiến ta mất mặt, tốt tốt tốt, đừng để ta bắt được cơ hội!"
"Đại nhân, người của Phi Bàn công xưởng cầu kiến." Không lâu sau đó, một tên thị vệ tiến lên bẩm báo.
Rất nhanh, Ninh Chuyết được dẫn tới.
Tâm trạng Phí Tư đang vô cùng không tốt: "Tiểu tử, tốt nhất trong lời ngươi nói có ý sâu xa, thật sự có chuyện quan trọng!"
Ninh Chuyết mỉm cười, truyền âm nói: "Phí Tư đại nhân, Chu Huyền Tích kia thật quá vô lễ! Tiểu tử có một kế, có thể giải quyết ưu phiền trong lòng đại nhân."
Phí Tư lập tức quát lớn: "Chu đại nhân là thành viên vương thất, đường đường là Thần Bộ, ngươi là cái thá gì, một Luyện Khí kỳ nho nhỏ, lại dám trực tiếp gọi thẳng tên? Quả là to gan!"
Tuy là quát mắng, nhưng Phí Tư lại dùng truyền âm, không để người thứ ba biết được.
Ninh Chuyết thầm cười trong lòng, tiếp tục nói: "Là tiểu tử lỗ mãng. Chỉ là không biết Chu Huyền Tích kia phát điên cái gì, lại ra tay cứu chữa con viên hầu kia, thật sự là không coi Hỏa Thị Tiên thành chúng ta ra gì!"
Nhìn thấy Phí Tư cau mày, vẻ mặt không vui, Ninh Chuyết vội vàng nói: "Đại nhân, hiện tại toàn thành đều biết Chu Huyền Tích ra tay cứu con viên hầu kia, hắn không muốn nó chết. Vậy nếu như con viên hầu kia thật sự chết thì sao?"
Phí Tư nghe vậy, nếp nhăn trên trán giãn ra, chỉ vào Ninh Chuyết: "Tiểu tử, ngươi thật là tâm tư thâm trầm! Là đang lo lắng con viên hầu kia khôi phục như thường, sẽ tranh giành sinh ý hái Hỏa Thị với ngươi sao?"
Ninh Chuyết thấy Phí Tư "nhìn thấu" bản thân, liền thẳng thắn nói: "Phí Tư đại nhân mắt sáng như đuốc, chút tiểu tâm tư của tiểu tử làm sao giấu giếm được pháp nhãn của đại nhân? Trên thực tế, tiểu tử cũng chưa từng muốn giấu giếm đại nhân."
Phí Tư lắc đầu: "Chuyện này không ổn, ngươi hãy bỏ ngay chút tiểu tâm tư đó đi. Nếu để người ngoài biết được, bọn họ sẽ bàn tán thế nào? Nói bản quan lòng dạ hẹp hòi, có hiềm khích với Chu đại nhân? Danh vọng của bản nhân ta thì không sao, mấu chốt là sợ làm ảnh hưởng đến Thành chủ đại nhân, ảnh hưởng đến danh tiếng của Hỏa Thị Tiên thành ta."
Ninh Chuyết liền cười nói: "Đại nhân lo lắng, tiểu tử hiểu được. Nhưng xin đại nhân yên tâm, tiểu tử sẽ không tự mình ra tay, để lại nhược điểm cho người khác nắm thóp. Chỉ cần đại nhân ngài ban cho một đạo thủ lệnh, tiểu tử sẽ làm như vậy, như vậy... Đến lúc đó, cho dù Chu Huyền Tích có muốn gây chuyện, cũng tìm không ra lý do!"
"Ồ?" Phí Tư suy nghĩ một chút, lập tức minh bạch kế hoạch này có chỗ khả thi.
Y lấy ra một đạo thủ lệnh, ném xuống đất, cố ý nói: "Ai da, đánh rơi mất đạo thủ lệnh rồi, phải làm sao bây giờ?"
Ninh Chuyết vội vàng nhặt đạo thủ lệnh lên: "Đại nhân chờ một chút, tiểu tử sẽ nhanh chóng tìm lại giúp đại nhân."
Hắn hành lễ cáo lui.
Phí Tư nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt lập lòe bất định.
Y không ngừng âm thầm cảm thán: "Tiểu tử Ninh gia này rất biết nhìn sắc mặt."
Bất kể kế hoạch này có thành công hay không, y cảm giác bản thân càng ngày càng thưởng thức Ninh Chuyết.
Có được đạo thủ lệnh nọ, Ninh Chuyết càng đi càng nhanh, vội vã chạy đến nơi đóng quân tạm thời của Hầu Đầu bang.
Kế hoạch tuy tốt, nhưng thực hiện luôn có biến.
Hắn cũng không biết chuyến này có thành công hay không, nhưng hắn phải cố gắng hết sức đi làm, phải nắm bắt từng cơ hội một.
Viên Đại Thắng còn một tia hy vọng sống sót, Ninh Chuyết cũng không hề khác một chút nào!
Nếu như viên hầu kia sống, Ninh Chuyết sẽ phải chết.
Mà Ninh Chuyết muốn sống, vậy Viên Đại Thắng phải chết!
Không phải ngươi chết thì là ta vong!
Ninh Chuyết biết bản thân đang mạo hiểm, nhưng hắn không còn cách nào khác.
Trước mặt bốn thế lực lớn, trước mặt Chu Huyền Tích, hắn quá mức bình thường, quá mức nhỏ bé, quá mức cô độc.
Hắn chỉ có thể tự mình nhảy vào ván cờ, tự mình hành động, một lần nữa giết chết Viên Đại Thắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận