Tiên Công Khai Vật

Chương 371: Cơ quan Linh Trí mới (1)

Câu trả lời như vậy đã khiến Tôn Linh Đồng có nhận biết trực tiếp nhất đối với cơ quan nhân ngẫu này.
Y liên tục gật đầu:
“Ngươi tính rất giỏi! Vô cùng giỏi!”
“Bây giờ chúng ta cần kiểm tra hàng hóa trong tất cả kho hàng, nếu như có hàng lỗi, chúng ta sẽ thu hồi để tiến hành sửa chữa, ngươi có thể tránh đường được không?”
Cơ quan nhân ngẫu Nhũ Điệp Nương khẽ lắc đầu:
“Hai vị rất kỳ lạ. Cho dù là người một nhà, cũng cần phải một mực ẩn thân sao?”
“Ta đã ở chỗ này rất nhiều năm rồi, chưa từng gặp qua nhân viên kiểm tra nào giống như hai vị.”
“Hai vị chắc không phải đang lừa ta đấy chứ?”
Tôn Linh Đồng cười ha hả:
“Sao có thể như vậy được? Tiểu hài không gạt tiểu hài, không tin ta ngoéo tay với ngươi!”
Dương Thiền Ngọc hỏi chấm?
Nhũ Điệp Nương nghiêng đầu, cẩn thận quan sát đối phương một chút, sau đó... liền đưa ngón út của mình ra.
Dương Thiền Ngọc lại tiếp tục hỏi chấm?
Hai người ngoéo tay, Tôn Linh Đồng đảm bảo với nó thân phận của y là thật.
Nhũ Điệp Nương biểu thị đồng ý.
Sau đó nàng liền cho hai người tiến vào.
Dương Thiền Ngọc rơi vào bên trong trầm mặc. Nàng không hiểu lắm về loại cơ quan tạo vật có linh trí này, còn Tôn Linh Đồng thì đã biết rõ nội tình loại cơ quan này từ sau khi tiếp xúc với Kim Huyết Chiến Viên - Đại Thắng.
Loại cơ quan tạo vật này tuy có linh trí, nhưng lại không nhiều, hơn nữa rất cứng nhắc trong một số chuyện.
Không gian trong kho hàng này khá nhỏ hẹp, khác biệt rõ ràng so với những kho hàng trước đó.
Tôn Linh Đồng đảo mắt nhìn một vòng, truyền âm cho Dương Thiền Ngọc với ngữ khí vô cùng phấn khích:
“Đúng rồi, thứ chúng ta muốn tìm chính là chỗ này!”
Y dẫn đầu cất bước đi tới trước kệ hàng.
Tôn Linh Đồng đưa tay lấy ra một hộp trà, cũng không cần mở nắp, chỉ cần dùng mũi ngửi xung quanh hộp trà liền cảm thấy tâm thần thanh thản đến cực điểm, như đang bước đi trên đỉnh mây, có một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên.
“Đây là Vân Trà đặc cấp, đồ tốt, quả thực là đồ tốt, chỉ ngửi một chút thôi mà đã có cảm thụ mỹ diệu như vậy rồi.”
“Không hổ là thứ mà sau khi uống vào sẽ có thể lĩnh ngộ được pháp tắc Vân đạo!”
Tôn Linh Đồng ho khan một tiếng, nói với Nhũ Điệp Nương:
“Ai da, mùi vị của trà này không đúng lắm, chúng ta tạm thu nó lại trước, mang ra phơi nắng một chút có lẽ sẽ tốt hơn.”
Nhũ Điệp Nương khẽ gật đầu, đi theo bên cạnh y.
Dương Thiền Ngọc thì cẩn thận nhìn chăm chú vào Vạn Tượng Vân Chủng bên trên kệ hàng.
“Có thể được cố ý đặt ở đây, trưng bày riêng biệt, những chủng loại này chắc chắn không tầm thường.”
Dương Thiền Ngọc mang theo hiếu kỳ mà chờ mong, đưa tay thu cất toàn bộ Vạn Tượng Vân Chủng .
Khi nhìn thấy Nhũ Điệp Nương đang trừng mắt nhìn mình.
Nàng lại ho khan một tiếng, nói Vạn Tượng Vân Chủng trông có vẻ đã ngả màu vàng, cần kiểm tra xem có bị bệnh hay không.
Nhũ Điệp Nương ồ một tiếng, tiếp tục gật đầu.
Nhìn thấy cơ quan nhân ngẫu này dễ bị lừa như vậy, Dương Thiền Ngọc không khỏi dâng lên một tia áy náy.
Tôn Linh Đồng tự mình mở một cái lọ nhỏ bằng ngọc bích ra.
Y mở nút lọ, dùng đôi mắt to nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy ba giọt nước giống như giọt sương.
“Nhược Thủy, quả nhiên là Thượng Thiện Nhược Thủy, chí bảo của nước. Cuối cùng cũng tìm được rồi!”
Trong lòng y vô cùng kích động.
Tôn Linh Đồng từ khi nghe được kế hoạch của Ninh Chuyết đã rất muốn trộm Thượng Thiện Nhược Thủy cho lão đệ nhà mình, hôm nay cuối cùng cũng toại nguyện.
Hai người ra sức cuỗm sạch, gần như vét rỗng đồ đạc trong kho hàng này.
Cơ quan nhân ngẫu vẫn luôn đi theo bên cạnh, khi nhìn thấy cảnh tượng này nó ngây người hỏi:
“Tất cả những hàng hóa này đều có vấn đề ư? Sao ta lại không nhìn ra vậy?”
Con ngươi Tôn Linh Đồng đảo một vòng, xoay người, đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới, nói:
“Không chỉ những hàng hóa này có vấn đề, mà ngay cả ngươi cũng như vậy, phải đi theo chúng ta một chuyến.”
“Hả?”
Nhũ Điệp Nương sững sờ.
Tôn Linh Đồng thông minh lanh lợi, trong quá trình trộm đồ, y cũng đã suy đoán rất nhiều về thân phận của Nhũ Điệp Nương.
Nhũ Điệp Nương tuy có linh trí, nhưng lại rất dễ bị lừa gạt, hơn nữa căn bản không có cách nào để kiểm tra thân phận của y và Dương Thiền Ngọc. Bởi vậy Tôn Linh Đồng suy đoán, kỳ thực nàng cũng là một trong số những hàng hóa ở đây, được chuẩn bị để mang ra bán đấu giá!
Vị Tôn lão đại này bèn nói:
“Ngươi quên rồi sao, chúng ta đều là tu sĩ phụ trách kiểm tra?”
“Nhìn ra vấn đề của ngươi cũng là chuyện rất bình thường, có đúng hay không?”
Nhũ Điệp Nương nắm lấy vạt váy, cúi đầu xuống, có chút bồn chồn hỏi:
“Vậy xin hỏi, ta... ta có vấn đề gì?”
Tôn Linh Đồng hỏi ngược lại:
“Ngay cả việc những hàng hóa này có vấn đề mà ngươi cũng không nhìn ra, chẳng lẽ mắt ngươi không có vấn đề ư?”
Nhũ Điệp Nương lập tức ngẩn người, nó đưa tay sờ sờ đôi mắt của mình, sau đó mới nói:
“Ngươi nói cũng có lý.”
Dương Thiền Ngọc trầm mặc.
Nàng lặng lẽ nhìn Tôn Linh Đồng diễn kịch, lừa gạt cơ quan nhân ngẫu này xoay vòng vòng.
Nhìn diện mạo bên ngoài mà nói, Nhũ Điệp Nương rất xinh đẹp!
Nó có hình dáng của con người, vóc người nhỏ nhắn, cao khoảng chừng ba thước, lung linh thướt tha, giống như một thiếu nữ mới lớn.
Khuôn mặt nó xinh đẹp như tranh vẽ, đôi mắt trong veo, ánh mắt vô cùng ôn nhu dịu dàng.
Trên đầu nó ngân quan hình con bướm, trên ngân quan có đính những viên châu ngọc nhỏ vụn, trông rất thanh thoát.
Sau lưng nó là một đôi cánh xòe ra, giống như là cánh bướm, viền cánh bướm có màu đen thật dày, tạo nên cảm giác cứng cáp.
Dưới ánh mặt trời, cánh bướm sẽ lóe lên ánh sáng bảy sắc cầu vồng, chỉ cần khẽ vỗ là có thể tạo ra từng cơn gió.
Nó còn mặc một chiếc váy dài bằng vải lụa mỏng, bên hông đeo một dải đai lưng ngọc như ý.
Trong tay nó cầm một chiếc bình nhỏ bằng ngọc, trên bình được chạm khắc hoa văn tinh xảo, miệng bình tỏa ra mùi hương sữa thoang thoảng.
Ngoại hình của Nhũ Điệp Nương vô cùng bắt mắt, Dương Thiền Ngọc cho dù là nữ nhi cũng phải động lòng khi nhìn thấy nó.
Tôn Linh Đồng đã sớm để ý đến cơ quan nhân ngẫu Linh Trí kỳ này rồi, y thầm nghĩ mang về cho tiểu lão đệ nhà mình, chắc chắn hắn sẽ rất thích!
Đồng thời lừa gạt loại cơ quan tạo vật này đối với y mà nói cũng là một trải nghiệm mới mẻ trong kiếp sống trộm cắp của y, khiến y cảm thấy rất thú vị và kích thích.
Thế cho nên y tiếp tục nói:
“Nhũ Điệp Nương à, còn không mau ngủ đông, ta sẽ cất ngươi vào trong vòng tay, đưa ngươi ra ngoài, sửa chữa cho đến nơi đến chốn.”
Nhũ Điệp Nương có chút ngây ngốc nhìn Tôn Linh Đồng và Dương Thiền Ngọc, dùng giọng nói mềm mại hỏi:
“Hai người thật sự muốn mang ta đi sao?”
Tôn Linh Đồng liền trừng đôi mắt to của mình, ánh mắt ngây thơ vô số tội:
“Đương nhiên rồi. Đây là chức trách của chúng ta mà, ngươi gặp được chúng ta cũng coi như là may mắn đấy.”
“Ngươi yên tâm! Đợi đến khi mang ngươi ra ngoài, chúng ta nhất định sẽ chữa khỏi mắt cho ngươi.”
Nhũ Điệp Nương khẽ gật đầu:
“Vậy thì ta cảm ơn hai vị nhiều lắm, hai vị là người tốt!”
Tôn Linh Đồng cười hì hì, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Dương Thiền Ngọc một cái.
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của đối phương, Dương Thiền Ngọc không nhịn được trợn mắt, chỉ còn biết im lặng. Nhưng trong lòng cũng phải bội phục với thủ đoạn của Tôn Linh Đồng.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Nhũ Điệp Nương đột nhiên biến đổi, trở nên cực kỳ nghiêm túc. Đôi mắt nó lóe lên thần quang màu xanh thẳm, giọng nói cũng trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Nếu hai người muốn mang ta đi, vậy thì hãy nói ra khẩu quyết bí mật!”
Tôn Linh Đồng hơi trừng mắt, cũng không nghĩ tới sẽ có một màn này, trong lòng y vô cùng kinh ngạc.
Nhũ Điệp Nương nhìn chằm chằm vào y, tiếp tục nói:
“Ngươi muốn mang ta đi, hơn nữa còn là nhân viên kiểm tra, nhất định sẽ biết khẩu quyết bí mật.”
“Bây giờ mau nói ra đây!”
“Ha ha ha...”
Dương Thiền Ngọc ở một bên nhìn thấy Tôn Linh Đồng bối rối, không nhịn được cười ra tiếng.
Nhũ Điệp Nương thúc giục y:
“Nói đi, mời ngươi nhanh mở miệng. Nếu không ngươi chính là kẻ lừa đảo, là kẻ xấu, mà kẻ xấu chắc chắn là phải bị trừng phạt!”
Nói đến đây, đôi cánh bướm sau lưng Nhũ Điệp Nương khẽ lóe sáng.
Hào quang bảy màu nhanh chóng lan ra, bao trùm toàn bộ không gian kho hàng, cải tạo nơi này.
Trong nháy mắt, Tôn Linh Đồng và Dương Thiền Ngọc như bị nhốt trong vô số mảnh thủy tinh bảy màu.
Viền của những mảnh vỡ này đều lóe lên hào quang bảy màu.
“Đây là thủ đoạn gì vậy?!”
Sắc mặt Dương Thiền Ngọc lập tức biến đổi, âm thầm kinh hãi.
Nàng đã bị Nhũ Điệp Nương “lừa gạt”.
Dương Thiền Ngọc đã âm thầm dò xét Nhũ Điệp Nương từ lâu, phát hiện nguyên liệu chế tạo chủ yếu của nó đều là nguyên vật liệu cấp Trúc Cơ, nên có chút xem thường.
Kết quả, lúc này nó lại đột nhiên phóng thích ra pháp thuật cấp bậc chuẩn Kim Đan, hơn nữa pháp thuật này còn được thi triển chỉ trong nháy mắt, trước đó căn bản không có chút dấu hiệu chuẩn bị nào.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Dương Thiền Ngọc, khiến trong lòng nàng vô cùng cảnh giác.
“Chuyện đã trở nên hơi rắc rối rồi!”
Trong lần quan sát này, Dương Thiền Ngọc lại có thêm phát hiện mới.
Đôi cánh bướm phía sau lưng Nhũ Điệp Nương không hề tầm thường, phù văn trên bề mặt lớp lớp chồng lên nhau, lúc trước chưa được kích hoạt nên không nhìn ra. Bây giờ sau khi được kích hoạt, phù văn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khiến cho Dương Thiền Ngọc kinh hãi không thôi.
Phải là cơ quan thuật xuất sắc đến mức nào mới có thể khiến một đống nguyên liệu cấp Trúc Cơ kết hợp với nhau, bộc phát ra uy lực cấp bậc chuẩn Kim Đan chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận