Tiên Công Khai Vật

Chương 200: Ninh Hiểu Nhân chiến Ninh Chuyết (2)

"Ta biết hai vị đối xử rất tốt với ta."
"Nói thật cho các ngươi biết, lần này ta có vẻ như nóng đầu xúc động, nhưng kỳ thực đã suy nghĩ rất kỹ rồi."
Ninh Dũng quay đầu nhìn về phía Ninh Chuyết:
"Vậy Chuyết ca, huynh cứ nói kế hoạch tiếp theo là gì, đệ nhất định sẽ xông pha khói lửa cùng huynh!"
Ninh Chuyết cười ha ha:
"Ta gọi hai người đến đúng là có một chuyện muốn các ngươi hỗ trợ."
"Huynh cứ nói đi."
Ninh Trầm lập tức đáp.
Ninh Chuyết:
"Hôm nay ta diễn luyện pháp thuật của Tiên cung, có chút tâm đắc. Phiền hai vị hiền đệ thông báo cho các đồng môn trong đội ngũ cải tu một tiếng."
"Nếu bọn họ cảm thấy có hứng thú, hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu thảo luận một chút về kỹ xảo tác pháp như thế nào."
"A, chỉ vậy thôi sao?"
Ninh Dũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Ninh Trầm nhíu mày, hỏi:
"Trong đội ngũ cải tu cũng có người của chủ mạch..."
Ninh Chuyết khoát tay:
"Đương nhiên chỉ mời một mình chi mạch mà thôi."
"Được."
Trong mắt Ninh Trầm xẹt qua một vệt tinh mang. "Tốt!"
Ninh Dũng vung mạnh cánh tay mình, cảm thấy có chút hả giận, "Chúng ta không cần chủ mạch, tự chơi với nhau là được."
Bọn họ nhanh chóng tập hợp gần như tất cả các đồng môn là chi mạch. Những người này đương nhiên là rất hứng thú. Bởi vì trước kia Ninh Chuyết luôn chủ động chỉ bảo cho bọn họ, mượn nhờ Nhân Mệnh Huyền Ti, Duệ Tiến Châm, Băng Quang Cường Mạch Phù để trợ giúp bọn họ nhanh chóng nâng cao tu vi pháp lực. Về sau Ninh Chuyết lại dẫn dắt bọn họ vượt ải, phá vỡ ghi chép của Ninh gia, đạt được thành tích xuất sắc. … Trong mắt tộc trưởng và thiếu tộc trưởng, khả năng tập hợp người của Ninh Chuyết thật đáng kinh ngạc. "Cái gì? Ninh Chuyết không đáp ứng lời mời của Chu gia và Trịnh gia, mấy ngày nay đều ra sức mời gọi đồng môn, truyền thụ tâm đắc về pháp thuật sao?"
Ninh Hiểu Nhân khi nghe được tin này cũng không khỏi nhíu mày. Y lại xem xét dư luận trong tộc, phát hiện ra rằng những người ủng hộ Ninh Chuyết ngày càng nhiều. Sau mỗi một lần truyền thụ, những tu sĩ trở về đều tấm tắc khen ngợi kỹ nghệ tác pháp của Ninh Chuyết không thôi, cho rằng bả thân được lợi rất nhiều. Rất nhiều người bắt đầu nghiên cứu và thảo luận về thiên tư của Ninh Chuyết, bởi vì lần này hắn đã bộc lộ ra một mặt kinh diễm về ngộ tính trong pháp thuật. Tiếp theo đó chính là sự đồng cảm của rất nhiều tộc nhân chi mạch đối với hoàn cảnh của hắn. Ninh Chuyết càng tài giỏi, sẽ càng làm lộ ra những lời trách móc của cao tầng Ninh gia là nặng nề, còn luôn đối xử lạnh nhạt. Ninh Hiểu Nhân lúc này đứng ngồi không yên. Y đứng dậy, chắp tay sau lưng, không ngừng đi qua đi lại trong thư phòng. Y cũng không thể ngờ Ninh Chuyết lại không hề phạm phải sai lầm nào! Nếu như đổi lại là y với tuổi tác như vậy, y nhất định sẽ gia nhập Chu gia hoặc Trịnh gia, sau đó dốc hết sức thể hiện bản thân thật tốt, đạt được thành tích xuất sắc hơn để chứng minh bản thân, chứng minh rằng cao tầng Ninh gia có mắt như mù, thưởng phạt bất minh. Nếu Ninh Chuyết làm như vậy, Ninh Hiểu Nhân sẽ có cơ hội ra tay, xoay chuyển dư luận, gán cho Ninh Chuyết tội danh phản bội gia tộc, khiến hắn bị mọi người xa lánh. Đến lúc đó y sẽ có lý do chính đáng để tiếp tục áp dụng nhiều biện pháp trừng phạt Ninh Chuyết hơn. "Ninh Chuyết lại không hề phạm sai lầm!"
"Với cái tuổi như nó, chẳng lẽ đã hiểu thấu đáo mọi chuyện rồi sao? Hay chỉ là hành động mèo mù vớ được cá rán mà thôi?"
Ninh Hiểu Nhân chính là thiếu tộc trưởng của Ninh gia, có thể ngồi ở trên vị trí này lâu như vậy mà chưa từng bị lung lay, chỉ bằng điểm này cũng đủ để chứng minh năng lực của y. Y nhíu mày suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nảy ra một kế:
"Ta cần phải khích tướng Ninh Chuyết, để cho nó phạm phải sai lầm lớn mới được!"
"Ninh Trách có thể làm việc này cho ta."
"Ninh Chuyết tham tiền trời sinh, quan hệ với Ninh Trách lại không tốt. Quan trọng hơn là Vương Lan cho đến bây giờ vẫn chưa bồi thường bất kỳ tài nguyên nào cho Ninh Chuyết."
"Nó sẽ nghĩ như thế nào?"
"Ha ha ha."
Ninh Hiểu Nhân nghĩ thông suốt mọi chuyện, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, tiến thẳng đến nhà lao gặp mặt Ninh Trách. Y cũng không che giấu chút nào, trực tiếp nói cho Ninh Trách biết tình hình thực tế:
"Nếu như ngươi thuyết phục được Ninh Chuyết hồi tâm chuyển ý, chủ động trở lại đội ngũ cải tu, đồng thời cúi đầu nhận lỗi với cao tầng gia tộc. Ta sẽ cho ngươi được tự do!"
Ninh Trách nghe vậy như người chết đuối vớ được cọc. Sau đó Ninh Hiểu Nhân sắp xếp cho Vương Lan đi thăm Ninh Trách một lần. "Phu quân, phu quân!"
Vương Lan luôn mồm kinh hô. Đôi phu thê này bị ngăn cách bởi song sắt, chỉ có thể nhìn mặt nhau từ xa. Trên người Ninh Trách đầy vết thương. Tư lao đương nhiên có phương pháp trị liệu tổn thương, nhưng Ninh Hiểu Nhân vì muốn cho Ninh Trách thấy rõ tình hình nguy cấp, đã cố ý dặn dò chỉ chữa trị cho gã một nửa mà thôi. Thế cho nên khi Vương Lan đến thăm, nhìn thấy trên người phu quân nhà mình vẫn còn rất nhiều vết thương đang rỉ máu. Ninh Trách cũng chẳng quan tâm đến đau đớn trên thân thể, vội vàng nói:
"Ninh Chuyết hại ta, là nó hại ta!"
"Ta biết được mọi thứ từ chỗ thiếu tộc trưởng đại nhân rồi."
"Tên tiểu tử Ninh Chuyết kia thật to gan lớn mật, dám cả gan rời khỏi đội ngũ cải tu! Nó xem khổ tâm của ta không ra gì cả?"
"Lúc trước để nó có thể tham gia đội ngũ cải tu, ta đã phải đút lót không biết bao nhiêu tiền bạc!"
"Bây giờ thiếu tộc trưởng muốn chúng ta ra mặt, khuyên nhủ Ninh Chuyết quay đầu là bờ, trở về đội cải tu, vậy nên nàng nhất định phải hoàn thành việc này!"
"Chỉ cần thành công, thiếu tộc trưởng sẽ cho ta được tự do."
Vương Lan mở to mắt:
"Thật sao?"
"Ai dà!"
Ninh Trách bất đắc dĩ thở dài, "Đến nước này rồi, ta cũng chỉ có thể tin tưởng vào hứa hẹn của thiếu tộc trưởng."
"Phu nhân nhìn xem ta đã bị thương thành thế này!"
"Ở đây tất cả tu vi của đều bị phong ấn, ta cũng không phải là thể tu, không chịu đựng được bao lâu nữa."
Vương Lan gật đầu lia lịa:
"Phu quân à, thiếp nhất định sẽ khuyên nhủ Ninh Chuyết hồi tâm chuyển ý."
"Nhất định phải thành công!"
Ninh Trách nói, "Cho dù phải bỏ tiền cũng không được tiếc!"
Ánh mắt Vương Lan lóe lên một cái:
"Ừm, được."
Ninh Trách hiểu rất rõ vị thê tử đầu gối tay ấp của mình, nhìn thấy Vương Lan do dự, gã lập tức nghiêm nghị nói:
"Nữ nhân ngu ngốc, bây giờ rồi vẫn không biết sự tình nghiêm trọng đến mức nào sao?"
"Nhất định không thể để cho tên tiểu tử Ninh Chuyết kia làm bậy thêm nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận