Tiên Công Khai Vật

Chương 603: Oẳn tù tì (1)

Ninh Chuyết tỏ vẻ ghi nhớ, hôm nay mời Lệnh Hồ Tửu uống Băng Ngọc Tửu.
"Nếu không đủ, tại hạ sẽ nhờ lão tổ làm thêm một chút. Ta vừa mới trả lại Băng Tâm Ngọc Hồ cho lão tổ rồi."
Thái độ của Ninh Chuyết đối với Ninh Tựu Phạm tùy ý như vậy, khiến cho Lệnh Hồ Tửu có chút tò mò.
Gã không ngừng cảm thán:
"Ninh công tử và vị lão tổ Kim Đan nhà mình thân cận như vậy thật khiến người khác hâm mộ không thôi."
Ninh Chuyết lúc này đã có chút say, vừa rồi Lệnh Hồ Tửu lại hết lòng giúp đỡ, để hắn thành công có được toàn bộ Thần công, những điều này khiến cho hắn ăn ngay nói thật:
"Tuy rằng ta từ nhỏ đã mất đi song thân phụ mẫu, bị người khác khinh thường, gia tộc xa lánh, nhưng ta có di vật của mẫu thân, lại dựa vào Dung Nham Tiên cung mà có được tiến bộ rất lớn."
"Đừng nhìn ta chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng nếu chỉ luận về chiến lực, Kim Đan kỳ cũng không làm khó được ta."
"Lão tổ nhà ta cũng không phải là đối thủ của ta."
"Đương nhiên đó là chuyện trước kia mà thôi. Hiện tại bên cạnh lão tổ có Viên bà bà, ta đã không phải là đối thủ của lão tổ nữa rồi!"
Tu vi của Ninh Chuyết chỉ là Trúc Cơ kỳ, nhưng chiến lực chân chính đã vượt qua tu vi cảnh giới của bản thân, đạt đến Kim Đan kỳ.
Lệnh Hồ Tửu lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không quá mức.
Bởi vì tu vi của gã cũng chỉ là Trúc Cơ, nhưng lại có được chiến lực cấp Kim Đan!
Ninh Chuyết tiếp tục nói:
"Nhưng mà lão tổ đối xử với tại hạ rất tốt. Việc ta phân gia cũng nhận được sự ủng hộ của ngài ấy."
"Lão tổ rất thưởng thức ta!"
"Trong toàn bộ hậu bối Ninh gia, chỉ có một mình ta là có chút tài năng. Lão tổ đối xử tốt với ta như vậy cũng không có gì kỳ quái."
"Tương lai, chờ khi lão tổ giá hạc vân du, gia nghiệp to lớn như vậy phải do ta kế thừa."
"Hừ! Lũ sâu mọt của chủ mạch, ở chung với bọn chúng thì làm sao có thể quản lý gia tộc cho tốt được? Phân gia chỉ là bước đầu tiên của ta, tiếp theo ta sẽ cố gắng kinh doanh, tương lai thâu tóm toàn bộ chủ mạch."
"Đến lúc đó, ta mới là chủ mạch, đó mới thật sự là Ninh gia!"
Ninh Chuyết hiếm khi bộc lộ mưu tính và hùng tâm tráng chí của mình như vậy.
Lệnh Hồ Tửu bưng chén rượu lên, cười lớn:
"Ninh công tử hào khí ngất trời! Ta kính ngươi một chén!"
Hai người cụng chén, Ninh Chuyết nhìn Lệnh Hồ Tửu:
"Nói thật, Lệnh Hồ huynh trưởng, ta rất hâm mộ ngươi. Ta chỉ có thể tự lực cánh sinh, dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, còn ngươi có sư phụ là cao thủ Nguyên Anh kỳ, yêu thương ngươi như nhi tử, tương lai còn được kế thừa cơ nghiệp tốt đẹp của Vạn Dược môn."
Lệnh Hồ Tửu cười khổ:
"Ta biết rõ kỳ vọng của sư phụ đối với mình, nhưng bản tính ta vốn lười nhác trời sinh, việc chăm sóc cho đám sư đệ sư muội này đã khiến ta mệt mỏi rồi. Ta chỉ muốn sống một cuộc sống ung dung tự tại mà thôi."
Ninh Chuyết lắc đầu:
"Sao có thể như vậy được? Bất kỳ loại tu hành nào cũng cần phải tiêu hao tài nguyên. Tu vi càng cao, tài nguyên tiêu hao sẽ càng nhiều."
"Lệnh Hồ huynh, nếu ngươi muốn sống một cuộc sống ung dung tự tại, trước tiên ngươi phải có thực lực cường đại mới có thể được. Nếu không, một tên Ma tu có tu vi cao hơn ngươi một chút cũng có thể khiến ngươi sống không bằng chết."
"Mà muốn có được thực lực cường đại thì phải có tài nguyên tu luyện liên tục. Chính vì ngươi muốn sống một cuộc sống ung dung tự tại, nên ngươi càng phải quản lý Vạn Dược môn thật tốt."
Lệnh Hồ Tửu khẽ ồ lên một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ninh Chuyết.
Ninh Chuyết đỏ bừng cả khuôn mặt, nhìn Lệnh Hồ Tửu bằng đôi mắt say lờ đờ mông lung:
"Sao vậy?"
Lệnh Hồ Tửu chỉ vào hắn, cười lớn:
"Ninh Chuyết công tử ngươi bản tính thẳng thắn. Càng uống càng thấy ngươi đáng yêu."
Ninh Chuyết trầm mặc lại một chút, cố gắng nói rõ ràng:
"Lệnh Hồ huynh, chúng ta mới gặp đã thân, ngươi còn hết lòng giúp đỡ ta! Ta sao có thể không báo đáp chứ?"
"Chỉ là hiện tại tiểu đệ vốn liếng đơn bạc, chỉ có một số kiện trọng bảo cực kỳ trọng yếu, không thể nào lấy ra để báo đáp ngươi, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, sau này chắc chắn sẽ báo đáp."
"Cho nên vừa rồi nghe huynh trưởng nói như vậy, ta có chút nóng lòng muốn khuyên nhủ ngươi, nên lời nói có chút..."
Lệnh Hồ Tửu xua tay, ngăn cản hắn xin lỗi:
"Không thú vị, Ninh công tử lại không còn thú vị nữa rồi."
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng gã lại rất thưởng thức Ninh Chuyết.
Mặc dù Lệnh Hồ Tửu biết rõ thiếu niên trước mặt có quan hệ mờ ám với sư muội của mình, nhưng gã không vì vậy mà có địch ý với đối phương.
Gã có thể nhìn nhận Ninh Chuyết một cách chính xác, biết rõ thiếu niên trước mắt này rất ưu tú.
Không chỉ là những thành tựu trong quá khứ, mà còn là bản tính của người này.
Ninh Chuyết nghe Lệnh Hồ Tửu đánh giá không thú vị, lập tức đổi chủ đề:
"Uống như vậy thật nhàm chán. Lệnh Hồ huynh, ngươi có biết chơi oẳn tù tì không?"
Lệnh Hồ Tửu:
"Ta đã từng nghe nói, cũng từng thấy qua, hình như là một loại trò chơi."
Ninh Chuyết kinh ngạc:
"Huynh trưởng là người thích rượu như vậy, mà lại không biết chơi oẳn tù tì?"
Lệnh Hồ Tửu cười khổ, nói với Ninh Chuyết rằng bản thân mình thích rượu, nên từ lâu đã trở thành tấm gương xấu để người khác bêu danh. Gã thường xuyên bị trách mắng, bị phạt cấm túc, dưới tình huống như vậy, ai còn dám uống rượu với gã chứ?
Hơn nữa ngày thường gã còn phải giữ hình tượng Đại sư huynh để dạy dỗ các sư đệ sư muội.
Người tri tâm chân chính cùng thế hệ, trong môn phái lại không có một ai.
Mà ra khỏi môn phái, thân phận của Lệnh Hồ Tửu lại đặc thù, gã sợ bản thân hành động không đúng mực, làm ảnh hưởng đến sư phụ và môn phái, "Có thể uống rượu thoải mái với Ninh công tử như vậy, thật sự là rất hiếm thấy trong cuộc đời ta!"
Lệnh Hồ Tửu không kìm được cảm khái.
"Thì ra là vậy."
Hai mắt Ninh Chuyết lập tức sáng lên:
"Có thể uống rượu với Lệnh Hồ huynh như vậy, cũng là vinh hạnh của tiểu đệ ta."
"Huynh trưởng đừng gọi ta là công tử nữa, cứ gọi thẳng tên ta là được."
Lệnh Hồ Tửu:
"Ha ha ha, vậy tại hạ không khách sáo nữa."
Nói xong, gã chắp tay thi lễ:
"Ninh Chuyết huynh đệ."
Ninh Chuyết đáp lễ:
"Lệnh Hồ huynh trưởng!"
Hai người thay đổi cách xưng hô, quan hệ lại sâu thêm một tầng.
Song phương đều vô cùng vui vẻ, bưng chén rượu lên cụng nhau, sau đó uống cạn.
Lâm Bất Phàm trầm mặc.
Lệnh Hồ Tửu đặt chén rượu xuống, Ninh Chuyết lập tức rót đầy Băng Ngọc Tửu cho gã.
Hắn vừa rót rượu vừa nói:
"Nếu huynh trưởng không biết chơi oẳn tù tì, tiểu đệ sẽ dạy cho huynh một lần."
"Kỳ thật rất đơn giản, chúng ta đồng thời đưa một tay ra, dùng thủ thế để biểu thị sáu số từ không đến năm. Đồng thời dùng lời nói để đoán tổng số thủ thế của hai người."
"Ai đoán trúng thì người đó thắng. Người thua sẽ bị phạt một chén rượu."
Lệnh Hồ Tửu ngạc nhiên:
"Hình phạt như vậy chẳng phải là thưởng hay sao?"
Ninh Chuyết sững sờ, sau đó cười lớn.
Lâm Bất Phàm nhìn thấy đại đồ đệ nhà mình chăm chú học oẳn tù tì, không khỏi thúc thủ vô sách.
Rất nhanh, tiểu Cúc vội vàng đi tới Vạn Yêu động.
Cô gánh vác trọng trách mà Lâm San San giao phó, phải trông chừng Ninh Chuyết và Lệnh Hồ Tửu, tránh cho hai người ra tay đánh nhau, kích phát ra mâu thuẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận