Tiên Công Khai Vật

Chương 135: Tôn Linh Đồng khóc lóc om sòm (2)

Nhưng điều kì lạ là số đan dược này từng xuất hiện ở Hỏa Thị lâm, sau đó lại biến mất không chút dấu vết.
Chu Huyền Tích đã sớm biết được manh mối này, nhưng sau khi suy nghĩ thật kỹ, gã cảm thấy quan hệ giữa Thùy Thiều Khách và ma tu bóng đen không có quá nhiều đáng nghi.
Tôn Liệt đã động tay động chân trên số đan dược đó, để phòng bị Hàn Minh đánh lén mình. Nhóm người Thùy Thiều Khách rất có thể đã phát hiện ra loại thủ đoạn này, cho rằng số đan dược kia không thể sử dụng được, cho nên mới không sử dụng.
Mà bọn họ toi công bận rộn một phen, vì trả thù hoặc là muốn gắp lửa bỏ tay người, liền trực tiếp ném số đan dược kia vào Hỏa Thị lâm, đổ oan cho ma tu bóng đen nọ.
Một khi phủ Thành chủ và ma tu bóng đen ra tay đánh nhau, Hỏa Thị lâm nhất định sẽ bị ảnh hưởng, phủ Thành chủ tổn thất nặng nề. Lúc đó đám Ma tu sống chết mặc bay kia nhất định sẽ hả hê sung sướng, cười trên nỗi đau của người khác. Đối với cách xử lý ở Hỏa Thị lâm, Chu Huyền Tích tán thành biện pháp của Phí Tư. Phí Tư vì mưu cầu chức vị của mình, mới thật sự bảo vệ được lượng lớn tài phú bên trong Hỏa Thị lâm. Đây vừa là vì phủ Thành chủ, cũng là vì Nam Đậu quốc. Chu Huyền Tích phỏng đoán mối quan hệ giữa Thùy Thiều Khách và ma tu bóng đen rất đơn giản và trực tiếp - nếu như nhóm người Thùy Thiều Khách thật sự có dính líu đến ma tu bóng đen, tại sao không âm thầm giao dịch đan dược? Cần gì phải gióng trống khua chiêng, để cho mọi người đều biết? Cho đến bây giờ, Chu Huyền Tích vẫn dựa theo danh sách, tiếp tục điều tra gia hỏa tên Thùy Thiều Khách này. "Chủ nhân chợ đen tên là Tôn Linh Đồng, tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, là đệ tử ngoại môn của Bất Không môn. Hắn nhất định sẽ biết chút ít gì đó."
Nghĩ đến đây, Chu Huyền Tích liền tìm đến cửa. "Thùy Thiều Khách sao..."
Tôn Linh Đồng đảo tròn mắt một vòng, cười hì hì nói, "Chu đại nhân tìm hắn làm gì?"
Chu Huyền Tích mặt không chút thay đổi nói ra:
"Ngươi chỉ cần hợp tác, nói rõ tình huống là được, ta tìm hắn làm gì không liên quan đến ngươi."
Tôn Linh Đồng gãi đầu một cái:
"Ái chà, trước mặt Chu đại nhân, tiểu nhân sao dám nói láo chứ."
Chu Huyền Tích khẽ gật đầu:
"Tôn Linh Đồng, ta đã điều tra qua ngươi một lượt. Ngươi tuy là chủ nhân chợ đen, nhưng cũng không phải dạng cùng hung cực ác. Những năm gần đây, ngươi chỉnh đốn chợ đen, bản thân cũng tuân thủ nghiêm ngặt quy củ đã được ban bố, từ một khía cạnh nào đó mà nói, cũng coi như là tránh được rất nhiều tranh chấp đổ máu."
"Ăn ngay nói thật là được, ta sẽ không làm khó ngươi."
Tôn Linh Đồng xòe tay ra:
"Vậy tiểu nhân nói thẳng, tiểu nhân biết được Thùy Thiều Khách ở đâu. Nhưng đại nhân muốn biết, phải có cái này."
Vừa dứt lời, Tôn Linh Đồng duỗi ngón tay trắng nõn nhà ra, chà xát trước mặt Chu Huyền Tích. "Ngươi muốn tiền? Ha ha ha."
Chu Huyền Tích bị chọc cười, "Ta xử án từ xưa đến nay, còn chưa từng dùng tiền để mua chuộc manh mối. Ngươi được nước lấn tới, gan to bằng trời."
"Ừm?"
Đột nhiên trong mắt Chu Huyền Tích lóe lên một vệt kim quang. Gã biến sắc:
"Không đúng, ngươi đang nói láo!"
"Cho dù ta đưa tiền, ngươi cũng sẽ không tiết lộ tình hình thực tế."
Lần này đến lượt Tôn Linh Đồng biến sắc. "Có chút ý tứ."
Chu Huyền Tích nhìn chằm chằm Tôn Linh Đồng, kim quang trong mắt đại thịnh, "Ngươi đã che giấu cho Thùy Thiều Khách như vậy, xem ra cũng có phần trong vụ án Tử Dương biệt viện đúng không?"
Tôn Linh Đồng kêu to:
"Chu đại nhân, ngài đang nói cái gì vậy?"
"Ngài đang muốn vu oan cho tiểu nhân!"
"Tiểu tiểu tiểu.., tiểu nhân chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử, còn ngài lại là người lớn, ngài vậy mà mặt dày mày dạn vu oan cho tiểu nhân, là muốn khi dễ tiểu nhân?!"
"Người đâu, mau đến đây mà xem, Chu thần bộ khi dễ người a!"
Tôn Linh Đồng đặt mông ngồi phịch xuống đất, vừa đấm ngực giậm chân, vừa gào khóc thê lương:
"Quá đáng! Thật sự là quá đáng! Một chút lương tâm cũng không có, người của vương thất lại đi khi dễ một tiểu hài tử!"
"Ô ô ô!"
"Ta sống không nổi nữa rồi! Ta sống không nổi nữa rồi!"
"Ta bị người đổ oan, bị người của Chu gia vu oan giá họa. Đường đường là Thần bộ, không có chứng cứ lại ăn nói bừa bãi!"
"Sau này ta biết sống như thế nào đây?"
"Thanh danh của ta a!"
"Người khác sẽ nhìn ta như thế nào? Ông trời ơi!"
"Không bằng ta chết quách đi cho xong chuyện! Ô ô ô, ta thật đáng thương a!"
"Mau dùng ngọc giản ghi lại cảnh tượng này! Ta phải giữ lại để sau này còn minh oan!"
"Mọi người mau đến xem, vương thất Chu gia khi dễ bách tính bình dân!"
Tôn Linh Đồng nước mắt giàn giụa, lăn lộn trên đất, hai bắp chân to béo, hai cánh tay nhỏ vung loạn xạ.
Chu Huyền Tích cùng Tên bán hàng rong vừa bị Tôn Linh Đồng đá văng ra đất nhất thời đều nghẹn họng.
Mấy tên đại hán vạm vỡ do Tôn Linh Đồng mang tới vẫn mặt không chút thay đổi, dường như đã quen với loại cảnh tượng này. Một người trong số đó còn thật sự lấy ngọc giản ra, ghi chép lại cảnh tượng trước mắt. Chu Huyền Tích bị chọc tức đến mức bật cười:
"Ngươi cho rằng khóc lóc om sòm như vậy là có thể trốn tránh ta điều tra hay sao?"
"Tôn Linh Đồng, đứng lên cho ta, đừng để ta xem thường ngươi."
Tôn Linh Đồng khóc thét lên:
"Không! Ta không đứng! Mọi người mau đến xem, có người khi dễ tiểu hài tử!"
Y vừa khóc, vừa bò về phía Chu Huyền Tích. Chu Huyền Tích theo bản năng lùi lại mấy bước, nhưng vẫn bị Tôn Linh Đồng ôm chặt lấy bắp chân. Gã tức giận vừa vung chân, vừa mở miệng hét lớn:
"Tôn Linh Đồng! Ngươi chấp chưởng chợ đen, là nhân vật trên mặt bàn, ngươi bây giờ có khác gì tiểu hài tử ba bốn tuổi hay không?"
Tôn Linh Đồng:
"Ta mặc kệ, ngài chính là khi dễ người. Nếu như ngài có chứng cứ, vậy lấy ra xem xem."
"Ô ô ô, người lớn trong sư môn chúng ta không có ở đây, ngài liền bắt lấy hạng người ấu nhược khi dễ, ngài còn là người sao sao?!"
Động tĩnh lần này đã hấp dẫn vô số ánh mắt. Chu Huyền Tích sắc mặt xanh lét, điên cuồng vung chân. Tôn Linh Đồng gắt gao ôm lấy, không chịu buông tay, giống như thuốc cao da chó dính chặt vậy. Y còn cố ý cọ mặt mình vào ống quần Chu Huyền Tích, bôi nước mũi nước mắt lên trên đó. Chu Huyền Tích:
"Tôn Linh Đồng, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
Tôn Linh Đồng gào lên:
"Xin ngài đánh chết tiểu nhân đi, Chu đại nhân, ngài cứ việc đánh chết một tiểu hài tử như vậy. Ngài đường đường là Chu đại nhân sát ẩn an dân, phụ trách an nguy cho dân chúng, ngài có làm gì sai cơ chứ?"
Sát ý bốc lên trong lòng Chu Huyền Tích, đúng lúc này, linh âm vang lên từ trên Thần hải trong thượng đan điền của gã. Là tiếng chuông gió!
Bạn cần đăng nhập để bình luận