Tiên Công Khai Vật

Chương 149: Mang ngươi đi chơi (1)

Năm ba tuổi, Ninh Chuyết mang một cái lò nhỏ ra, ở ngay tại chỗ luyện chế một loại dược liệu mới cho Tôn Linh Đồng.
Thế nhưng Tôn lão đại chỉ cười khẩy:
“Ta nào cần đến đan lô, nhìn cho kỹ đây.”
Y xòe bàn tay ra, một ngọn lửa từ trong lòng bàn tay bùng lên. Sau đó y lần lượt bỏ dược liệu vào trong ngọn lửa, chẳng mấy chốc đã luyện chế ra những dược liệu mới tinh.
“Thế nào?”
Ninh Chuyết sau khi kiểm tra không kìm được liên tục vỗ tay:
“Tiểu Tôn ca ca, huynh thật lợi hại! Không cần đan lô, chỉ tay không cũng có thể làm được. Còn nhanh hơn, tốt hơn nhiều so với tiểu đệ!”
Tôn Linh Đồng lắc đầu:
“Chuyện này chẳng đáng kể chút nào, phải khiêm tốn a.”
Ninh Chuyết ừ một tiếng, sau đó nặng nề gật đầu. Năm bốn tuổi, Ninh Chuyết cầm phù bút, khắc họa phù văn ở bên trên lá bùa. Nước chảy thành sông, một lần thành công. Tôn Linh Đồng cũng âm thầm có chút kinh hãi, trong lòng biết bản thân nhất định phải nhanh hơn Ninh Chuyết, phù văn được chế thành cũng phải tốt hơn. Y mặt ngoài ra vẻ ung dung, cố ý ngáp một cái thu hút sự chú ý của đối phương, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng, tiện tay nắm chặt ống bút, tập trung tinh thần, vẽ một mạch mà thành! Ninh Chuyết so sánh một hồi, không kìm được giơ ngón tay cái lên, tán dương từ tận đáy lòng:
“Tiểu Tôn ca ca, huynh thật là trâu bò!”
“Tiểu đệ so sánh với huynh, quả nhiên là kém xa. Huynh thật sự quá lợi hại.”
Tôn Linh Đồng thở dài:
“Thiên tài nhiều vô số kể, ta so với bọn họ chẳng khác nào con kiến đấu với con voi. Tiểu Chuyết, phải khiêm tốn a.”
Ninh Chuyết liên tục gật đầu:
“Tiểu đệ biết, đệ khắc ghi trong lòng!”
... Năm tuổi, Ninh Chuyết hít sâu một hơi, bắt đầu bày trận bên trên trận bàn trống không. Sau ba canh giờ, hắn lau mồ hôi trên trán mình, có chút xấu hổ nói:
“Tiểu Tôn ca, đệ thất bại rồi.”
Tôn Linh Đồng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng âm thầm kinh hãi. Ninh Chuyết toàn lực ứng phó, mặc dù kết quả cuối cùng là thất bại, nhưng năng lực bày trận đã vượt xa tiêu chuẩn của lứa tuổi này! Thế nhưng mặt ngoài y vẫn vô cùng mây trôi nước chảy nói:
“Coi như không tệ, xem ta đây.”
Hắn nhanh chóng bày trận, chỉ vỏn vẹn một canh giờ đã hoàn thành xong trận bàn. Ninh Chuyết kiểm tra trận bàn, vui vẻ bái phục. Tôn Linh Đồng xoa xoa mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nghĩ:
“Trận pháp đâu phải là sở trường của ta, cũng may đêm qua đã sớm động tay động chân trên trận bàn rồi.”
Y quay qua nói với Ninh Chuyết:
“Như thế này chẳng tính là gì cả, ta còn phải học hỏi thêm nhiều.”
Ninh Chuyết tỏ vẻ vô cùng tán thành, nhanh chóng chỉ ra rất nhiều chỗ thiếu sót trên trận bàn. Cuối cùng hắn chủ động nói với Tôn Linh Đồng:
“Tiểu Tôn ca ca, tiểu đệ sẽ tiếp tục cố gắng, huynh cứ yên tâm, đệ chắc chắn sẽ không bao giờ tự mãn hoặc là kiêu ngạo!”
“Như vậy mới tốt, như vậy mới tốt.”
Tôn Linh Đồng khẽ gật đầu, trong lòng cũng rất vui mừng. Nhưng trong thâm tâm, y lại không kìm được thầm kêu khổ:
“Mới năm tuổi đã thế này rồi, sang năm ta phải làm sao đây?”
Từ đó về sau, y quyết định âm thầm bỏ thời gian, bỏ công sức, dốc lòng tinh thông tu chân bách nghệ, để có thể dễ dàng ứng phó với Ninh Chuyết ngày càng mạnh mẽ hơn. ... Năm sáu tuổi, trong cuộc thi đấu nô thú, Ninh Chuyết tràn đầy ý chí chiến đấu, tự tin mười phần:
“Tiểu Tôn ca ca, đại tướng quân liệt hoả uy vũ của đệ rất mạnh. Đệ đã tự tay ấp nó ra lúc khai giảng năm nay, đã bắt đầu bồi dưỡng từ nhỏ. Lần tiểu khảo học đường này, đệ đã phong ấn hơn phân nửa thực lực của nó, nhưng nó vẫn có thể dễ dàng lọt vào năm vị trí đầu.”
Tôn Linh Đồng gật đầu, mặt không chút biểu tình:
“Xem ra con gà chọi của ngươi thật sự lợi hại. Còn ta thì kém hơn, mới luyện tay được hơn một tháng mà thôi.”
Y cười thầm không thôi. Thật ra từ hơn một năm trước, y đã ý thức được mình dần dần khó mà áp chế được Ninh Chuyết, cho nên đã chuyên tâm tìm hiểu đề thi của các kỳ trước, đồng thời âm thầm thám thính, xác nhận nội dung khảo hạch năm nay. Chính vì vậy y đã âm thầm bồi dưỡng gà chọi, thời gian bỏ ra còn nhiều hơn cả Ninh Chuyết. Ninh Chuyết thả Liệt Hỏa Uy Vũ đại tướng quân ra, còn Tôn Linh Đồng thì để Tiểu Hắc của mình xung trận. Đại tướng quân dẫn đầu tấn công, hai cánh như lưỡi đao dang ra xé gió, lao thẳng về phía đối thủ. Tiểu Hắc thì không ngừng linh hoạt né tránh, nhanh chóng tiến hành phản kích, dùng cái mỏ và móng vuốt sắc bén tấn công trực diện vào phần ngực đối phương. Hai con gà chọi không ngừng giao chiến, càng đánh càng kịch liệt, lông vũ bay tán loạn, máu tươi văng tung toé khắp nơi. Ninh Chuyết toàn lực ứng phó, thỉnh thoảng còn thi triển ra pháp thuật, bảo vệ Liệt Hỏa Uy Vũ đại tướng quân. Nhưng đến cuối cùng, Tiểu Hắc né tránh được một chiêu toàn lực của đại tướng quân. Không những thế nó còn thừa thế bay lên, mổ nát mào gà của địch nhân, giành lấy chiến thắng vang dội. Đại tướng quân chiến bại ngã xuống đất, thoi thóp không dậy nổi. Tiểu Hắc cũng lảo đảo thân thể, đã chiến đấu đến mức độ cực hạn. Ninh Chuyết không kìm được thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thần sắc tràn đầy thất vọng, hai mắt có chút vô hồn. Thân thể của hắn run lên, vội vàng cất bước chạy đến giữa sân, hai tay ôm lấy đại tướng quân, vận chuyển pháp thuật trị liệu, dốc toàn lực chữa thương cho nó. Vết thương của đại tướng quân nhanh chóng ổn định, hơi thở đều đều, chìm vào giấc ngủ say. Một lúc lâu sau Ninh Chuyết mới ngẩng đầu lên, giọng nói có chút trầm thấp:
“Tiểu Tôn ca ca, tiểu đệ lại thua rồi.”
Hắn khó có thể nén vẻ uể oải. Tôn Linh Đồng lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Y vốn cho rằng mình có được ưu thế tuyệt đối, nào ngờ trận chọi gà này lại vô cùng gay cấn, đến cuối cùng mới phân định được thắng bại. Y biết mình thắng chẳng vẻ vang gì, bởi vì đã âm thầm đầu tư rất nhiều cho Tiểu Hắc, hơn xa so với Ninh Chuyết. Tôn Linh Đồng hiện tại có chút chột dạ, chỉ đành chân thành tán dương:
“Ngươi đã thể hiện rất tốt. Thật ra nếu như toàn lực ứng phó, đại tướng quân của ngươi nhất định có thể đứng đầu học đường.”
Ninh Chuyết lắc đầu:
“Đứng đầu học đường thì đã sao? So với toàn bộ Hỏa Thị thành thì chẳng là gì. Trong toàn bộ Nam Đậu quốc này, đệ hoàn toàn chỉ là vô danh tiểu tốt. Huống chi còn có những quốc độ tu chân khác. Từ trước đến nay, tiểu đệ đều không bằng tiểu Tôn ca ca, luôn luôn thua…” Tôn Linh Đồng cắn răng, cố gắng vớt vát:
“Vừa rồi ta cũng suýt chút nữa đã thua rồi.”
“Thật sao?”
“Chiêu cuối cùng của ngươi hình như là dùng cơ quan thuật đúng không?”
Ninh Chuyết gật đầu:
“Ừm, ngày thường đệ hay dùng đề tuyến Huyền Ti để huấn luyện cho đại tướng quân. Sau đó đệ tham khảo thêm khẩu quyết của một số công pháp, thiết kế ra một số khẩu lệnh. Chỉ cần hô lên một tiếng là có thể khiến đại tướng quân từ bên trên không trung phi xuống, đánh giết cường địch. Đồng thời còn có thể kích phát phù lục ẩn giấu sâu trong lông vũ của đại tướng quân, khiến lực công kích của nó tăng mạnh.”
Tôn Linh Đồng ngẩn người, từ tận đáy lòng tán thưởng:
“Không hề tầm thường! Ngươi đã bắt đầu vận dụng nhiều phương pháp khác nhau để bồi dưỡng gà chọi của mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận