Tiên Công Khai Vật

Chương 62: Ninh Chuyết chiến Viên Đại Thắng

Viên Nhất nói: “Yên tâm, ta là người, ăn vốn lại ít, không dễ đói được.”
Gã lại cười nói: “Ngươi là huynh đệ của ta a, đa tạ ngươi trước đây đã bảo vệ ta. Sau này đám người cái bang kia có thể sẽ lại bắt nạt ta, cũng không thể để ngươi đói!”
Viên hầu lại há to miệng, phun thức ăn trong miệng ra, đặt lên lòng bàn tay mình, sau đó đưa cho Viên Nhất.
Viên Nhất xua tay: “Không cần, không cần.”
Nhưng yết hầu lại không kìm được nhúc nhích một cái.
Viên hầu lại rất kiên trì, bước lên một bước, đưa lòng bàn tay đến trước miệng Viên Nhất, còn kêu lên một tiếng.
“Hắc hắc, vậy ta không khách sáo nữa.” Viên Nhất hốc mắt phiếm hồng, bưng lấy tay viên hầu, cúi đầu xuống, ba hai cái liền ăn hết miếng thức ăn thừa cuối cùng.
“Ngon, ngon quá!” Viên Nhất cười nói. Thân thể gã gầy gò như que củi, quần áo cũng là đồ của người khác cho, rất không vừa vặn, cộng thêm đầu tóc rối bù, trông hệt như một con nhân hầu.
Viên hầu cũng cười, chí chóe gọi bậy.
Một người một khỉ chìm đắm trong hạnh phúc.
“Đại Thắng thúc, Đại Thắng thúc.”
Cuối cùng Viên Nhị cũng gọi được viên hầu thức dậy.
Một cái tích tắc mở mắt ra, viên hầu suýt chút nữa nhận nhầm Viên Nhị là lão chủ nhân, dù sao phụ tử bọn họ cũng rất giống nhau.
Tầm nhìn của viên hầu rõ ràng trở lại, đột nhiên cái mũi của nó co rúm một trận, lông mày chợt nhíu lại.
Nó ngửi thấy mùi rất khó chịu.
Viên Nhị nuốt khan một ngụm nước miếng, vội vàng giải thích.
Viên hầu mới nghe được một nửa, liền đứng dậy bước ra khỏi lều vải.
Nó cao hơn một trượng, khôi ngô cường tráng, hùng vĩ như voi chiến. Những vết sẹo trên người nó chính là chiến công của nó, hiển lộ rõ ràng vô số chiến tích của nó.
“Bái kiến Hầu gia!”
Các trưởng lão đồng loạt hành lễ.
Viên hầu không thèm nhìn bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm vào phần đông những Hầu thi trên mặt đất. Trầm mặc trong chốc lát, nó đột nhiên ngẩng đầu lên, giận dữ rống.
Tiếng rống đinh tai nhức ốc, rung trời lở đất, sóng âm cuồn cuộn trực tiếp thổi bay rất nhiều trưởng lão.
Viên Đại Thắng hốc mắt phiếm hồng, thật sự tức giận!
Các trưởng lão không ai mà không chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Viên Nhị cố ý nán lại phía sau một chút, nhìn dáng vẻ sợ hãi của các trưởng lão, trong lòng lại vô cùng hả hê.
Hắn vô cùng đúng lúc bước đến: “Hầu thúc, Hầu thúc, xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta nhất định sẽ điều tra rõ hung thủ, tiến hành nghiêm trị!”
Viên Đại Thắng từ từ hạ giọng, cúi đầu nhìn Viên Nhị, khuôn mặt quen thuộc của gã khiến nó dần dần bình tĩnh lại.
Nó chầm chậm duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng chọc vào ngực Viên Nhị.
Trái tim Viên Nhị đập loạn, lùi lại một bước nhỏ, vội vàng gật đầu: “Hầu thúc, tin tưởng ta, nhất định sẽ không để ngài thất vọng!”
“Nhưng hiện tại, bang phái đang gặp phải đại nguy nan. Chúng ta phải thể hiện tốt nhất bên trong Hỏa Thị tiết mới được.”
“Hiện tại nhân lực thiếu hụt nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào ngài.”
“Xin ngài trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngài chính là trụ cột của chúng ta!”
Viên Đại Thắng im lặng không nói, chầm chậm trở về trong lều, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Viên Nhị nhìn các trưởng lão ngã rạp trên mặt đất, nở một nụ cười, phất tay áo nói: “Đều đứng dậy đi.”
Sau đó không có bất kỳ trưởng lão nào dám phản đối những chỉ thị mà gã đưa ra.
Chờ gã rời đi, các trưởng lão bắt đầu truyền âm trao đổi với nhau.
“Viên Nhị người dựa thế khỉ, còn có chút phong phạm bang chủ nào sao?” Có người khinh thường nói.
“Hầu gia không nổi giận giết người, tính tình nó đã dịu đi rồi.”
“Sao? Ngươi còn muốn nó nổi điên ư?”
“Ý ta là có phải nó đã già, trạng thái suy giảm, chỉ là bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ hay không?” Một vị trưởng lão có dã tâm bừng bừng suy đoán.
Vị trưởng lão lớn tuổi nhất nghe đến đây, trong lòng khịt mũi coi thường, xoay người rời đi.
Những trưởng lão khác chưa từng thấy, nhưng trong một lần hành động thăm dò Xích Diễm Yêu Dung động của bang phái, lão đã tận mắt chứng kiến cảnh chiến đấu của Viên Đại Thắng.
“Chiến lực của con Tẩu Hỏa Xà kia, có thể sánh ngang với nửa bước Kim Đan!”
“Nhưng cuối cùng, nó đã bị Viên Đại Thắng xé xác.”
“Tuy Viên Đại Thắng đã bước vào lão niên, nhưng chiến lực phi thường khủng bố. Nó nhất định có thiên tư, ít nhất là thiên tư thượng đẳng.”
“Không tu hành công pháp là tiếc nuối lớn nhất của nó, nhưng cũng là may mắn lớn nhất của bang phái ta.”
Tiếng chim hót vang lên bên tai.
Ninh Chuyết bị đánh thức khỏi giấc ngủ, mở mắt ra.
Thứ đánh thức hắn là một cơ quan chim anh vũ, trên lưng chim cắm một cây gậy hình chữ Nhất.
Chính cây gậy này điều khiển nó, khiến nó có thể định thời gian kêu, đánh thức Ninh Chuyết dậy.
“Thời gian không sai biệt lắm.” Ninh Chuyết lập tức cảm ứng ấn ký trên ngực, hồn nhập Tiên cung.
Hắn nhanh chóng xây dựng thân thể mộc ngẫu, liên tục vượt quan.
Trên đường đi, hắn phát hiện một số vết tích cho thấy có người cố gắng vượt quan. Hắn lấy các cơ quan bộ kiện giám sát ra xem xét, phát hiện ra Chu Trụ và Trịnh Tiễn đã bắt đầu hợp tác với nhau.
“Trong thời gian ngắn, bọn họ không cấu thành niên uy hiếp.”
“Quan trọng nhất là Viên Đại Thắng, ngay cả Mông Trùng cũng chỉ là thứ yếu.”
Ninh Chuyết một hơi vượt qua các ải.
Hiện tại hắn tinh thông hơn hai mươi loại pháp thuật, hơn nữa đều vô cùng thành thục, chỉ cần linh lực dồi dào, vượt qua những cửa ải này nhẹ nhõm mười phần.
Sau khi không thể tiến thêm nữa, Ninh Chuyết liền lùi lại về sau.
Hắn lùi về phía sau phòng số tám, không di chuyển nữa, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau, cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra, một con mộc ngẫu viên hầu to lớn lao vào.
“Đến rồi.” Ninh Chuyết thầm nói, chậm rãi đứng dậy, đối mặt với viên hầu.
Ánh mắt song phương chạm nhau, Viên Đại Thắng lập tức nhận ra cơ quan nhân ngẫu trước mắt không tầm thường.
Sau khi đánh giá mộc ngẫu Ninh Chuyết một lượt, Viên Đại Thắng lại đảo mắt nhìn xung quanh, ngoài những cơ quan cạm bẫy lộ ra ngoài, nó còn đang đoán xem có những cạm bẫy cơ quan nào ẩn giấu hay không.
“Xem ra nó đã nhầm ta là mộc ngẫu thủ quan, giống như những mộc ngẫu công phu trước đây vậy.” Ninh Chuyết âm thầm gật đầu.
Đây chính là kết quả hắn muốn tạo ra.
Ở phương diện này, bảng xếp hạng và tên giả của hắn đã phát huy tác dụng mấu chốt, khiến Viên Đại Thắng lầm tưởng rằng, chỉ có mình nó đang dũng cảm xông xáo Tiên cung!
Sau khi quan sát một hồi, Viên Đại Thắng bắt đầu thử vượt quan.
Ninh Chuyết lập tức ra tay.
Pháp thuật - Bão Băng thuật.
Cơ quan bộ kiện - Phi Du Thủ.
Pháp thuật - Nhất Cổ khí.
Cơ quan bộ kiện - Thích Khí Hoàn.
Một cơ quan cánh tay nhanh chóng bay về phía Viên Đại Thắng, lòng bàn tay tỏa ra một cỗ khí tức băng hàn.
Hơi lạnh ban đầu chỉ có thể gây ra hiệu lực sát thương khi tiếp xúc. Nhưng Thích Khí Hoàn xoay tròn ở phía trước, dưới tác dụng của Nhất Cổ khí, đã thổi hơi lạnh ra bên ngoài.
Hơi lạnh được quạt thổi trong nháy mắt bao phủ tới.
Viên Đại Thắng lập tức né tránh, tuy đã tránh được phân nửa, nhưng một đoạn chân trái của nó vẫn bị một tầng băng sương bao phủ.
Ánh mắt Viên Đại Thắng lập tức lộ ra hung quang!
Mộc ngẫu thủ quan có thể thi triển pháp thuật, nó vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Không một chút do dự, Viên Đại Thắng lập tức lao tới, khí thế cuồng mãnh, nhanh chóng áp sát Ninh Chuyết.
Ninh Chuyết nhẹ nhàng nhảy lên, thôi động ra pháp thuật Nhất Cổ khí, kết hợp với một đôi Thích Khí Hoàn trên hai cổ chân trái phải của hắn, bộc phát ra khí lưu đẩy ngược, đẩy hắn về phía sau.
Ninh Chuyết nhanh chóng nới rộng khoảng cách.
Đồng thời hắn vừa lùi về phía sau, vừa tiến công.
Hơn mười con Phi Du Thủ liên tục tấn công, Bão Băng thuật, Ác Hỏa thuật, Thập Kim thuật, Tiếp Mộc thuật, dưới sự gia trì của Nhất Cổ khí đều trở thành đòn tấn công tầm xa.
Viên Đại Thắng cố gắng thu nhỏ thân thể, dùng hai cánh tay làm lá chắn, bảo vệ mặt mình, đập tan hết thảy pháp thuật, chỉ nhằm vào Ninh Chuyết mà lao tới, những thứ khác đều không quan tâm.
Lựa chọn chiến thuật như vậy tuyệt đối là chính xác!
Nhưng không thể vãn hồi được bại cục đã định của nó.
Một lát sau, thân thể mộc ngẫu của Viên Đại Thắng sụp đổ, có chỗ bị thiêu rụi, có chỗ bị đông cứng thành băng, có chỗ gỗ mọc lan tràn, tạo thành chướng ngại vật to lớn.
Trước khi sụp đổ, Viên Đại Thắng ngẩng đầu gầm lên giận dữ, tiếng gầm chứa đầy không cam lòng, phẫn nộ, bất lực.
Oan uổng, quá là oan uổng.
Đây căn bản không phải là thực lực chân chính của nó!
“Chặn được rồi.”
Ninh Chuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cơ quan cạm bẫy được bố trí có hiệu quả rất nhỏ đối với Viên Đại Thắng. Chỉ có bản thân hắn ra tay mới có thể ngăn cản bước chân của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận