Tiên Công Khai Vật

Chương 543: Ninh Chuyết vs Hàn Châu

Tiểu Tranh Phong.
Trên diễn võ trường rộng lớn, Ninh Chuyết và Hàn Châu đứng đối diện nhau.
Xung quanh là rất đông khán giả.
Các tu sĩ đều vô cùng quen thuộc Hàn Châu, nhưng phần lớn bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Chuyết.
"Hắn chính là Ninh Chuyết đến từ Hỏa Thị Tiên thành?"
"Nhìn thế nào cũng thấy hắn rất bình thường, sao có thể lọt vào mắt xanh của đại tiểu thư được chứ?"
"Có phải là thường thường không có gì lạ hay không, xem trận chiến này là có thể thấy rõ đầu mối."
Vô số ánh mắt tò mò đổ dồn lên trên người Ninh Chuyết.
Trong đó có cả Lâm San San đang ăn mặc cải trang.
Nàng đã đáp ứng với Ninh Chuyết sẽ đến quan chiến, đương nhiên là nói được làm được. Nhưng mấy ngày gần đây nàng nghe được không ít lưu ngôn phỉ ngữ khó nghe, cho nên lần này nàng mới cải trang sơ qua, không muốn lộ diện mạo chân thực của mình. Lâm San San đứng lẫn bên trong đám đông, không hề thu hút sự chú ý chút nào. Nhưng nàng không biết rằng có một ánh mắt đã lặng lẽ bao quát toàn bộ diễn võ trường, sau đó dừng lại trên người mình. Chủ nhân của ánh mắt kia chính là môn chủ Vạn Dược Môn - Lâm Bất Phàm. Lão ta bận rộn trăm công nghìn việc, gần đây lại càng là lúc đầu tắt mặt tối, vốn dĩ sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này. Nhưng phụ tá của lão lại là người hiểu ý, biết lo lắng cho chủ nhân của mình, thừa dịp lão ta nghỉ ngơi liền tiến hành bẩm báo. "Từ nhỏ đến lớn, San San chưa từng có ý với một tên nam tu nào như vậy. Tiểu tử Ninh Chuyết này là người phương nào? Mau đi điều tra cho ta."
Sau khi ra lệnh một tiếng, Lâm Bất Phàm cũng ghi nhớ thời gian diễn ra trận giao phong giữa Ninh Chuyết và Hàn Châu. Cho đến hiện tại, lão ta cố ý gác lại mọi công việc trong tay mình, vận chuyển pháp trận, ở Nguyên Lai Sơn xa xa quan sát tất cả các trận chiến đấu lớn nhỏ trên Tiểu Tranh Phong.
"Ngoại hình cũng coi như tuấn tú..."
Lâm Bất Phàm đánh giá Ninh Chuyết một phen từ trên xuống dưới, liền khẽ gật đầu. Vốn tướng mạo của vị tu sĩ Nguyên Anh này cũng vô cùng tuấn tú, cho nên khi nhìn khí độ của Ninh Chuyết liền có thể nhận ra hắn xuất thân bất phàm, ít nhất cũng là con cháu của một gia tộc tu chân nào đó. Ấn tượng ban đầu của Lâm Bất Phàm đối với Ninh Chuyết không tệ.
Ninh Chuyết đánh giá Hàn Châu. Người này vóc dáng gầy gò, sắc mặt tái nhợt. Trên khuôn mặt gã hằn rõ dấu vết phong sương, gian nan vất vả, thần sắc lộ ra vẻ mệt mỏi. Nhưng ánh mắt của người này lại vô cùng kiên định, để lộ ra một cỗ ý chí kiên cường, không sợ gian khổ một chút nào. Mái tóc của gã thưa thớt lộn xộn, hiển lộ ra một màu xám trắng, phảng phất như tàn tích băng tuyết sau khi hòa tan. Dùng một cây dây gai đơn giản tùy ý buộc đằng sau ót. Gã mặc một bộ trường bào màu xám tro rách rưới, bên trên áo choàng đầy miếng vá và khe hở. Chân đi một đôi giày cỏ cũ nát, trên đường đi phát ra thanh âm sàn sạt, đế giày đã sớm bị mài mòn, để lộ ra ngón chân tím tái vì lạnh.
Làn da của người này khá là thô ráp, chi chít vết sẹo và tổn thương do lạnh giá gây ra, đầu ngón tay phủ một lớp băng sương màu trắng. Thông thường mà nói, cho dù tu sĩ trong tay không dư dả đi chăng nữa, cũng tu chỉnh bản thân khá là sạch sẽ, ít nhất quần áo vẫn sẽ chỉnh tề. Nhưng Hàn Châu lại hoàn toàn khác, gã dường như không muốn che giấu xuất thân bần hàn của mình, nhất định phải cho người bên ngoài biết được. Ninh Chuyết chắp tay thi lễ:
"Hàn Châu huynh đài, tiểu đệ chờ mong trận chiến này cũng đã lâu. Hôm nay may mắn được lĩnh giáo Khổ Hàn Khí của huynh đài."
Giọng nói của Hàn Châu vô cùng khàn đặc:
"Ninh đạo hữu, đã có duyên gặp gỡ trong một trận chiến này, chúng ta hãy dốc hết sức lực, cùng nhau chiến một trận không biết trời đất đi."
Tính cách của gã vô cùng dứt khoát, vừa nói xong lời này đã không chút do dự cất bước lao về phía Ninh Chuyết. Hai nắm đấm của gã siết chặt, hàn khí tỏa ra, ngưng tụ thành từng mảnh sương hoa. Băng sương nhanh chóng lan ra, bao phủ lấy nắm đấm của người này. Sương Đống quyền! Ninh Chuyết thần sắc vô cùng nghiêm túc, trong tích tắc khi Hàn Châu vừa động, hắn đã gần như đồng thời lùi về phía sau. Hắn vừa lùi lại, vừa thi triển pháp thuật. Trong nháy mắt, dây leo màu xanh biếc phá đất chui lên, uốn éo tựa như linh xà, quấn lấy Hàn Châu. Hàn Châu đột nhiên tăng tốc, ý đồ lách qua đám dây leo này. Ninh Chuyết triển khai thần thức, một mực thao túng dây leo không ngừng sinh trưởng, quấn về phía Hàn Châu. Hàn Châu thấy không thể né tránh, liền đứng im tại chỗ, trong miệng quát lớn, quyền ảnh tựa như mưa rào tuôn ra. Nắm đấm của gã đánh trúng vào dây leo, lập tức khiến cho bọn chúng bị đông cứng, hàn khí nhanh chóng tỏa ra bốn phía xung quanh. Ninh Chuyết đã sớm nắm được tin tức tình báo, biết rõ hàn khí của Hàn Châu chính là Khổ Hàn Khí được tu luyện từ Khổ Hàn Kinh. Những khí tức này rất khó phòng ngự, dễ dàng thẩm thấu vào cơ thể tu sĩ, ăn mòn nhục thân và tinh thần của bọn họ. Thời điểm ban đầu, loại ăn mòn này là cực kỳ bé nhỏ. Nhưng theo thời gian trôi qua, bọn chúng không ngừng tích tụ, ảnh hưởng do ăn mòn mang tới lại càng ngày càng rõ ràng. Nếu tu sĩ không có biện pháp thanh trừ những luồng Khổ Hàn Khí này, thương thế trong cơ thể sẽ ngày càng trầm trọng, trạng thái tu vi cũng tụt dốc không phanh. Rất nhiều địch thủ của Hàn Châu trước đây đều bại trận dưới tầng Khổ Hàn Khí này. Ninh Chuyết thôi động pháp lực Ngũ Hành, luân chuyển một hồi, tinh luyện thành Hỏa hành. Hắn đưa tay điểm một cái, một cột lửa lập tức phun ra. Cột lửa ban đầu chỉ nhỏ như sợi chỉ, nhưng phun đến nửa đường đã khuếch tán ra, bành trướng như cự mãng, đợi đến khi đánh tới trước mặt Hàn Châu, cột lửa đã khuếch trương to lớn như cột trụ xà nhà chống đỡ cung điện. Hàn Châu đứng bất động tại chỗ, ngay cả một cái động tác né tránh cũng không có, mặc cho hỏa diễm bao trùm toàn thân thể. Hỏa diễm thiêu đốt chỉ trong chốc lát, Khổ Hàn Khí mãnh liệt nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong, thế lửa lập tức suy yếu. Dù Ninh Chuyết quán chú thêm pháp lực cũng không thể khiến hỏa diễm bành trướng thêm được nữa. Sau mấy hơi thở, hỏa diễm vốn đang thiêu đốt trên người Hàn Châu chỉ còn sót lại vài tia tàn hỏa bám trên lọn tóc, vạt áo của gã. "Tốt một cái Hỏa hành."
Hàn Châu thản nhiên nhận xét một câu rồi tiếp tục xông về phía Ninh Chuyết. Ninh Chuyết hít sâu một hơi, thi triển pháp thuật Thổ hành. Trong lúc nhất thời, cát vàng bay múa, bao phủ khắp toàn bộ diễn võ trường. Cát đất bám vào trên người Hàn Châu, không ngừng tích tụ, dần dần bao bọc gã thành một pho tượng đất sét. Pháp thuật Thổ hành - Nê Tượng thuật! Nhưng rất nhanh, từ trong ra ngoài pho tượng đất sét bắt đầu hiện ra từng mảng sương trắng. Sương trắng đóng băng cát đất thành từng khối, phá vỡ kết cấu, khiến chúng rơi rụng hết xuống. Hàn Châu lần nữa cất bước ra khỏi tượng bùn, lộ ra chân thân của mình. Sắc mặt gã vô cùng bình tĩnh, ánh mắt kiên nghị, vẻ mặt mang theo nét sầu khổ, chỉ thốt lên một câu:
"Tốt một cái Thổ hành."
Ninh Chuyết vẫn mặt không biểu tình, tiếp tục thi triển pháp thuật Kim hành. Bàn tay hắn như đao chém thẳng về phía Hàn Châu. Từng nhát chưởng ấn hóa thành Kim đao sắc bén giữa không trung, chém tới tấp về phía Hàn Châu. Hàn Châu sải bước tiến lên, vẫn không hề né tránh như cũ. Kim đao tuy không thể xuyên thủng lớp phòng ngự của gã nhưng cũng khiến quần áo người này trở nên rách nát hơn, trên người xuất hiện vài chỗ tổn thương, máu tươi không ngừng chảy ra.
"Tốt một cái Kim hành!"
Sắc mặt Hàn Châu càng thêm sầu khổ, nhưng khí thế của gã lại tăng vọt đến cực hạn. Mặc dù gã bị động chịu đòn nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác vô cùng cường thế, Ninh Chuyết là người cảm nhận rõ ràng nhất, trong lòng hắn dâng lên một cỗ áp lực nặng nề như đang bị đè bởi cự thạch. Những người quan chiến xung quanh nghị luận ầm ĩ. "Hàn Châu vừa ra tay đã lấy tư thái tác chiến toàn lực rồi."
"Ta tuy chỉ là người đứng xem, nhưng nhìn thái độ của Hàn Châu cũng đủ hiểu hắn rất tôn trọng Ninh Chuyết! Chính bởi vì loại tôn trọng đó mà ngay từ lúc vừa khai chiến, hắn đã dốc hết toàn lực, thi triển ra Thụ Nan Thân."
"Thủ pháp thi triển pháp thuật của Ninh Chuyết quả nhiên rất thành thạo. Thế mà ngay cả Kim hành vốn nổi tiếng là công kích bá đạo cũng chỉ có thể khiến Hàn Châu chịu chút tổn thương da thịt mà thôi. Xem ra hắn gặp nguy hiểm thật rồi!"
Lâm San San đứng lẫn trong đám đông nghe những lời bình phẩm này, trong lòng cũng âm thầm đồng tình. Nàng không khỏi có chút lo lắng, thầm nghĩ tiếp theo thế công của Hàn Châu nhất định sẽ càng thêm mạnh mẽ và cuồng bạo hơn. Bởi vì "Thụ Nan Thân" là một loại thể thuật có tác dụng tương tự "Kim Cương Thân", nếu như loại sau có thể tăng cường khả năng phòng ngự cho bản thân thì loại trước lại kích phát tiềm lực của bản thân thông qua tiếp nhận đả kích đến từ ngoại giới. Chỉ cần Hàn Châu còn có năng lực chiến đấu, gã càng bị đánh nhiều thì sẽ càng cường đại. "Pháp thuật Kim hành của Ninh Chuyết công tử xem ra không có mấy hiệu quả, không cách nào phá vỡ Thụ Nan Thân chỉ trong một kích, phải làm sao bây giờ?"
Lâm San San càng nghĩ càng thêm lo lắng. Nàng rất hi vọng Ninh Chuyết có thể giành chiến thắng. Không chỉ vì nàng có thật nhiều hảo cảm với hắn, mà còn vì nàng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để giúp hắn luyện tập. Nàng nỗ lực càng nhiều thì càng hi vọng Ninh Chuyết có thể giành được chiến thắng. Hàn Châu giậm mạnh chân xuống mặt đất, khiến nền đá của diễn võ trường nứt toác! Tốc độ của gã đột nhiên tăng vọt, như đạn pháo lao về phía Ninh Chuyết. Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn! Ninh Chuyết tranh thủ từng giây, hai tay đẩy ra, thi triển pháp thuật hệ Thủy. Ba đợt sóng nước trống rỗng xuất hiện, mang theo lực đạo khủng khiếp đánh thẳng vào người Hàn Châu, muốn đẩy người này lùi về sau.
Hàn Châu bị đợt sóng nước đầu tiên đánh cho loạng choạng, thế xông lên bị chặn lại. Nhưng đến đợt sóng nước thứ hai, gã dưới lực lượng tăng trưởng đã có thể đứng vững ngay tại chỗ. Còn đến khi đợt sóng nước thứ ba ập tới, người này đã có thể nghênh đón công kích trực diện! Gã càng bị công kích thì lại càng cường đại hơn. Loại thể thuật kỳ lạ Thụ Nan Thân này vốn dĩ có khả năng trời sinh khiến ý chí chiến đấu của đối thủ suy yếu. Hàn Châu lấy thân mình như đao chém ra lớp sóng nước, cuối cùng cũng giết đến trước mặt Ninh Chuyết. Ninh Chuyết hít sâu một hơi, hai mắt bắn ra tinh mang. Trải qua đặc huấn nhiều ngày như vậy, hắn muốn nhân cơ hội tốt lần này kiểm nghiệm thành quả tu luyện của bản thân thông qua thực chiến! Song phương giao thủ quyền cước, triển khai cận chiến. Từ vừa mới bắt đầu, hai bên còn xem như là ngang tài ngang sức, nhưng chẳng bao lâu sau, Hàn Châu đã chiếm được thế thượng phong.
Gã liên tục tung ra quyền cước, giống như cuồng phong bão tố ập đến, khiến cho Ninh Chuyết không kịp trở tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận