Tiên Công Khai Vật

Chương 742: Mục Lan, ngươi nhịn một chút (2)

Dù sao giữa Trúc Cơ và Nguyên Anh còn cách một tầng Kim Đan cảnh giới.
Trước đó, Ninh Chuyết ở trong Nghiệm Tướng Đồ chỉ là một phần thần thức, ngưng tụ ra thân giả.
Thực sự muốn chứng thực đến thế giới chân thật, hắn không có cách nào đạt được sự tăng tiến lớn như vậy. Lực lượng Nguyên Anh gia trì lên người hắn, sẽ khiến hắn chết bất đắc kỳ tử.
Ninh Chuyết nói thêm:
"Không chỉ ta khó mà gánh chịu vấn đề này, mà cả binh pháp Tráng Sĩ Phục Hoàn Thuật cũng có khả năng bị địch nhân phá giải."
"Binh pháp này phối hợp với đội quân cơ quan nhân ngẫu, có thể làm chiến lực cá nhân ta tăng lên đến cấp Kim Đan."
"Nếu dùng cách này liên tục, nhất định sẽ bị quân địch nhắm vào và rất dễ bị phá giải."
Tôn Linh Đồng gật đầu, đưa ra ý kiến:
"Muốn phát huy uy lực mạnh hơn, Tiểu Chuyết, ta đề nghị ngươi nên đơn độc chỉ huy một quân!"
Ninh Chuyết lắc đầu:
"Ta cũng đã nghĩ qua, nếu đơn độc chỉ huy quân, nhập biên Lưỡng Chú quốc có thể hưởng thụ gia trì từ quốc lực Lưỡng Chú."
"Như vậy, sau khi cơ quan nhân ngẫu bị tổn hao, ta sẽ càng được tăng cường thêm."
"Thậm chí, khi mới bắt đầu giao chiến, ta có thể chủ động hủy diệt một vài cơ quan nhân ngẫu, để tăng thực lực bản thân, nâng cao tỉ lệ sống sót trên chiến trường!"
Ninh Chuyết có sở trường về cơ quan.
Kinh nghiệm chiến phục kích và các sự kiện ở Cao Thắng Di Thư giúp hắn tìm ra một phương pháp chiến đấu cho đội quân cơ quan nhân ngẫu.
Phương pháp này có chút kỳ lạ nhưng cũng đầy hứa hẹn.
Ninh Chuyết nhìn lướt qua chiếc nhẫn cơ quan, thu thập xong tất cả cơ quan nhân ngẫu, đồng thời dẹp yên núi đá xung quanh, sau đó mới mượn nhờ Vạn Lý Du Long rời đi.
Hắn trở về Tam Tướng doanh, việc đầu tiên là gặp Lưu Nhĩ để xin biên chế cho đội quân cơ quan nhân ngẫu.
Lưu Nhĩ cười khổ, tỏ vẻ rất khó xử.
"Quân sư, tình hình Tam Tướng doanh, ngươi cũng biết đấy."
"Chỗ chúng ta danh ngạch có hạn, muốn lấy một phần lớn giao cho cơ quan nhân ngẫu thì số còn lại được bao nhiêu? Căn bản không đủ cho ta và Nhị đệ, Tam đệ chỉ huy."
Lưu Nhĩ hiếm khi từ chối Ninh Chuyết.
Mặt ngoài hắn tươi cười, nhưng trong lòng giấu sự căm hận. Căm hận này xuất phát từ tận đáy lòng Lưu Nhĩ.
Ninh Chuyết gật đầu:
"Đáng tiếc. Như vậy, tại hạ chỉ còn cách đến Hồng Hoa doanh để tìm sự trợ giúp. Tướng quân dừng bước, tại hạ xin cáo từ."
"Hả? Hả? !"
Lưu Nhĩ sững sờ, trong lòng kêu lên, vô thức vươn tay muốn gọi Ninh Chuyết lại.
Sớm biết việc thúc đẩy Ninh Chuyết gặp Mục Lan, Lưu Nhĩ nhất định đã không từ chối Ninh Chuyết.
"Ta đang làm cái gì vậy? Đuổi Ninh Chuyết đến Hồng Hoa doanh sao? Còn lo quan hệ của Ninh Chuyết và Mục Lan chưa đủ thân thiết hay sao? !"
Lưu Nhĩ hối hận đến mức muốn tự tát mình một cái thật đau.
Nhưng hắn không nghĩ ra lý do gì thích hợp, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Chuyết lần nữa rời đi.
"Hai người bọn hắn sẽ không khiến thành song tu chứ?"
"Nhưng sư phụ trước đây không lâu gửi thư, muốn ta tạm dừng việc cho mượn Âm Dương Nhất Khí Hồ. Rốt cuộc sư phụ có ý gì?"
Ninh Chuyết đi vào Hồng Hoa doanh, phát hiện mình không cần báo danh cũng được nhập doanh.
"Ninh Chuyết... công tử."
Mục Lan vừa nghe đã lập tức buông quân vụ đang làm, nghênh đón Ninh Chuyết.
Nàng dù sao cũng là hổ nữ của tướng môn, vẫn giữ sự ngông nghênh của mình, dù không có người ngoài, cũng vẫn không đổi cách xưng hô Ninh Chuyết là phu quân.
Ninh Chuyết chắp tay hành lễ, nói rõ mục đích đến.
Mục Lan gật đầu, không hề do dự, liền đáp ứng:
"Hồng Hoa doanh có đủ 3000 biên chế, chỉ là từ rất sớm trước đây vẫn trong tình trạng không đủ biên."
"Chỗ ta có rất nhiều danh ngạch, có thể giao cho cơ quan nhân ngẫu của ngươi."
"Chậm đã!"
Trương Trọng Nghĩa vén rèm cửa lên, xông vào.
Hắn vội vàng tiến đến cạnh Ninh Chuyết, một tay nắm lấy cánh tay hắn:
"Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, Ninh Chuyết công tử!"
"Ngươi có biết ta đã đợi ngươi bao lâu rồi không?"
"Ngươi xem, Mục Lan tướng quân hoàn toàn không do dự, một câu đã giải quyết vấn đề biên chế cho ngươi."
"Hai người các ngươi đã là vợ chồng, ngươi cũng nên có chút biểu hiện gì đó chứ."
Mục Lan ho nhẹ một tiếng:
"Trương thúc, người đừng làm khó Ninh Chuyết công tử. Nói về biểu hiện thì ta còn phải cảm tạ hắn khi trước ở cửa hàng cơ quan..."
Trương Trọng Nghĩa trực tiếp ngắt lời, nhìn Ninh Chuyết:
"Vết thương của Mục Lan tướng quân, ngươi nói sao?"
Ninh Chuyết cười khổ:
"Đương nhiên phải giải quyết."
Trương Trọng Nghĩa lập tức nói tiếp:
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, làm ngay bây giờ đi. Ngươi biết ta đã đến Tam Tướng doanh bao nhiêu lần không, lần nào cũng không gặp ngươi, vừa khéo ngươi đều ra ngoài, thật sự là kỳ lạ!"
Ninh Chuyết liền giơ tay lên:
"Nếu vậy, xin cho mượn xem Huyền Kim Phá Giáp Quyết."
"Huyền Kim Phá Giáp Quyết "!
Gia truyền công pháp của Mục Thượng tướng quân phủ, Mục lão tướng quân xem đây là con đường tu hành.
Ninh Chuyết tay cầm ngọc giản, ngưng thần xem, lông mày không khỏi hơi chau lại.
"Huyền Kim Phá Giáp Quyết " là binh pháp, không phải công pháp thuộc hành Kim. Tuy có một phần đạo lý về hành Kim, nhưng chủ thể vẫn là công pháp vận dụng quân lực.
"Không hổ là công pháp gia truyền của Thượng tướng quân phủ, thật là huyền diệu!"
Ninh Chuyết suy tính một hồi, từ đáy lòng tán thưởng.
Trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã học được rất nhiều từ phần binh pháp.
Trương Trọng Nghĩa lo lắng hỏi:
"Ninh Chuyết công tử, ngươi có trị được không?"
"Đương nhiên."
Ninh Chuyết gật đầu.
Cảnh giới Ngũ Hành của hắn vô cùng thâm hậu, cho dù không cần binh pháp, hắn vẫn có thể xuất phát từ hành Kim để nghĩ ra cách trị liệu.
"Pháp môn này tuy trị ngọn không trị gốc, nhưng làm dịu trên phạm vi lớn vẫn có thể."
"Đến đây, ta sẽ cùng hai vị giảng giải chi tiết một phen."
Sau khi Ninh Chuyết truyền thụ xong, vẫn bị Trương Trọng Nghĩa giữ lại trong doanh trướng để chữa bệnh cho Mục Lan.
Khi chữa trị được nửa chừng, Trương Trọng Nghĩa bỗng nhiên tay trái rung lên, châm kim lệch đi vài phần khiến Mục Lan phun ra một ngụm máu tươi.
"Nhanh, nhanh cho tướng quân truyền máu!"
Trương Trọng Nghĩa vội vàng kêu lên.
Ninh Chuyết biết chuyện không hay, lập tức tiến đến trước mặt Mục Lan, xòe bàn tay, dán lên bụng dưới sau lưng, không ngừng xoa nắn, rót pháp lực vào.
Thương thế của Mục Lan lúc này mới ổn định lại.
Trương Trọng Nghĩa thở dài sâu:
"Ai dà, già rồi, không ngờ lúc quan trọng, châm lại đâm trật."
Hắn lại thở dài, liếc nhìn Ninh Chuyết và Mục Lan đang gần nhau, vỗ trán, "Còn lại giao cho hai vị. Lão hủ đầu váng mắt hoa, cần gấp đi nghỉ."
Nói xong, hắn liền mặc Ninh Chuyết giữ lại, nhanh chóng rời đi, động tác nhanh nhẹn, đâu có chút dấu hiệu hoa mắt chóng mặt nào?
Để lại Ninh Chuyết và Mục Lan hai mặt nhìn nhau.
Ninh Chuyết lần đầu tiên, trong tư thế như vậy, tiếp xúc gần gũi với Mục Lan tướng quân.
Lúc này, hắn khẽ ngẩng đầu, thấy vị nữ tướng này có ngũ quan sắc nét, khí khái hào hùng mười phần. Khuôn mặt tuy cứng rắn, nhưng giờ phút này cũng không thiếu vẻ dịu dàng.
Để chữa thương, nàng đã cởi giáp, chỉ mặc áo lót đỏ.
Mái tóc dài đen nhánh tùy ý buộc lên, vài sợi tóc đen từ chỗ buộc tóc rủ xuống, nhẹ nhàng phất qua trán, hơi rối, vì có mồ hôi nên có chút bết dính, để lộ vẻ mệt mỏi cùng anh dũng.
Lọn tóc rơi xuống áo đỏ, màu đen và đỏ làm nổi bật lẫn nhau, tạo nên sự tương phản rõ ràng.
Mục Lan ngồi khoanh chân, nửa người trên dáng người thẳng tắp, toát lên khí chất quân lữ rõ rệt.
Ninh Chuyết chú ý tới, vai Mục Lan rộng lớn, nhưng vòng eo lại tinh tế, vẻ đẹp đặc biệt nữ tính này ngày thường đã bị áo giáp dày che giấu.
Mục Lan chạm mặt Ninh Chuyết một chút, hơi thở không khỏi trở nên dồn dập, hàng mi khẽ rung, ánh mắt không còn kiên định mà muốn né tránh, nhưng lại không muốn lùi bước, cố giữ vẻ cường đại.
Ninh Chuyết lại cúi đầu xuống, nghiêm túc nhìn bụng dưới của Mục Lan:
"Còn chỗ tích tụ cuối cùng, ta sẽ toàn lực phá, cố chịu một chút là xong."
Mục Lan khẽ gật đầu, vừa muốn đáp lời, không ngờ Ninh Chuyết đã bắt đầu làm ngay.
Nàng bất ngờ không kịp phòng bị, vừa định lên tiếng, liền biến thành một tiếng ừm.
Trong nháy mắt, hai má Mục Lan ửng đỏ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với nam tử như vậy, cũng chưa từng phát ra âm thanh như thế.
Không khí trong doanh trướng trở nên có chút ái muội...
Bạn cần đăng nhập để bình luận