Tiên Công Khai Vật

Chương 151: Thông U Tử Mục (1)

Cuộc sống tẻ nhạt gò bó của Ninh Chuyết bắt đầu trở nên phong phú hơn.
Sau nhiều lần trộm cắp, Tôn Linh Đồng rất hài lòng với sự tiến bộ của hắn:
“Tiểu Chuyết, ngươi học cái gì cũng nhanh, quả thật rất có thiên phú.”
“Hay là ngươi theo ta gia nhập Bất Không môn luôn đi.”
Ninh Chuyết lộ ra vẻ khó xử:
“Bất Không môn tuy là tông môn của tiểu Tôn ca ca, nhưng thanh danh không được tốt lắm.”
“Đệ chỉ muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo, trừng ác dương thiện, chứ không muốn thực sự trở thành một tên trộm.”
“À, cái này…Tiểu Tôn ca ca, đệ cũng không phải đang nói kháy huynh đâu. Huynh thực sự khác biệt so với những người khác.”
“Được rồi, được rồi.”
Tôn Linh Đồng liên tục xua tay, “Ta chỉ nhất thời hưng phấn nói vậy, ngươi không muốn coi như không nhắc đến nữa.”
“Vừa rồi ngươi nói muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo, vậy chơi trò kích thích hơn chút nữa đi. Hì hì!”
Ninh Chuyết tò mò:
“Trò gì kích thích hơn vậy?”
“Ăn cướp!”
Hai mắt Tôn Linh Đồng sáng rực.
Trong một con hẻm nhỏ. Ninh Chuyết và Tôn Linh Đồng một trước một sau bất ngờ nhảy ra, bao vây một tên ác bá lại. “Cướp đây!”
Tôn Linh Đồng hét lớn. “Ừm ừm.”
Ninh Chuyết khẽ gật đầu, lần đầu tiên đi cướp cho nên hắn có chút căng thẳng. Tên ác bá kia ban đầu là ngạc nhiên, sau đó mở miệng cười lớn:
“Hai thằng nhóc ranh con các ngươi cũng muốn cướp của ta hay sao?”
Tôn Linh Đồng tức giận:
“Lại dám xem thường bổn đại gia? Tiểu Chuyết, chơi hắn!”
“Ừm!”
Ninh Chuyết theo tiếng xông lên. Hắn là tu sĩ Luyện Khí, tu vi chỉ mới tầng một, còn tên ác bá nọ lại là một võ giả Luyện thể. Hai bên không ngừng giằng co, lực lượng ngang nhau, cũng đúng lúc này, Tôn Linh Đồng dùng một cục gạch đập vào gáy tên ác bá, đánh cho gã hôn mê bất tỉnh. Ninh Chuyết có chút lo lắng:
“Hắn, hắn sẽ không chết chứ?”
Tôn Linh Đồng đắc ý phủi phủi tro bụi trong tay:
“Yên tâm, ta tự có chừng mực.”
Ninh Chuyết mặc dù ăn cướp thành công, nhưng tâm trạng lại không hề vui vẻ, luôn cảm thấy bất an, lo được lo mất. Tôn Linh Đồng nhìn ra, cười khẽ một tiếng, sau đó nắm chặt tay hắn:
“Đi, theo ta trở về.”
“Trở về làm gì?”
Tôn Linh Đồng mang theo hắn theo đường cũ trở về, để hắn tận mắt nhìn thấy tên ác bá kia tỉnh lại. Tên ác bá phát hiện tài vật trên người mình đã biến mất, tức giận mắng chửi om sòm. Gã quay về địa bàn của bang phái, trên đường đi còn bắt chẹt những quán xá ven đường, đền bù tổn thất cho bản thân mình. Ninh Chuyết đi theo phía sau, tức giận siết chặt nắm đấm:
“Hay là chúng ta cướp của hắn thêm lần nữa đi.”
Trong mắt Tôn Linh Đồng lóe lên tinh mang, bỗng nhiên nói:
“Tiểu Chuyết, ngươi có nghĩ tới hay không, chúng ta đi cướp của hắn, hắn sẽ càng ngày càng hung hăng tác oai tác quái, ức hiếp dân lành nhiều hơn.”
“Có một biện pháp hay hơn, tại sao chúng ta không trực tiếp xử lý hắn, để hắn biến mất khỏi thế giới này luôn?”
Ninh Chuyết giật nảy mình, trên mặt viết đầy kinh hãi, lắp bắp:
“Giết, giết người? Không được, chuyện này không được.”
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giết người. Tôn Linh Đồng mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Ninh Chuyết:
“Ngươi không muốn thì thôi, ta cũng chỉ thuận miệng nói như vậy.”
Sắc mặt Ninh Chuyết tái mét:
“Chúng ta vẫn nên dạy dỗ hắn một trận, cho hắn một bài học nhớ đời, để hắn tự biết sửa sai là được!”
Sau nhiều lần trộm cướp, Ninh Chuyết cũng nhanh chóng trưởng thành trong thực chiến, không còn non nớt giống như lúc trước. “Tâm tính của ngươi vẫn chưa ổn định, cần phải rèn luyện thêm. Đi theo ta.”
Tôn Linh Đồng kéo Ninh Chuyết đi, dán lên trên cơ thể hai người hai tấm phù lục, huyễn hoá thành hai người nam tử trung niên. Hắn dẫn Ninh Chuyết vào sòng bạc của phàm nhân, chơi đủ các trò đỏ đen, có thắng có thua. Bầu không khí náo nhiệt trong sòng bạc khiến Ninh Chuyết mở mang tầm mắt. Sau vài canh giờ đánh bạc, Tôn Linh Đồng dẫn Ninh Chuyết về nhà, hỏi thăm hắn có cảm tưởng gì. Ninh Chuyết nói mình đã được mở mang tầm mắt:
“Thì ra những người này lại suy nghĩ như vậy!”
“Tiểu Tôn ca ca, huynh thật sự lợi hại, giống như là có Độc Tâm thuật vậy.”
“Huynh truyền âm cho đệ, không ngừng phân tích tâm lý của những người đánh bạc. Chỉ cần nhìn vào sự thay đổi trên sắc mặt của bọn họ là có thể đoán được lá bài lớn nhỏ trong tay, thật sự thần kỳ như pháp thuật vậy!”
Tôn Linh Đồng hỏi ra một câu mấu chốt:
“Ngươi cảm thấy đánh bạc như thế nào?”
Ninh Chuyết lắc đầu:
“Đệ không thích đánh bạc, đệ thích tích lũy từng bước từng bước một, đến cuối cùng thu hoạch thành công.”
“Chỉ cần bước chân vào con đường đỏ đen này, sẽ luôn có khả năng thua cuộc. Nhưng nếu trở thành chủ sòng bạc mà nói, chính là người nắm giữ ván cờ. Đệ thích làm người nắm giữ ván cờ hơn.”
“Thế nhưng tiểu đệ cũng biết, có đôi khi không thể không cá cược được!”
Tôn Linh Đồng tặc lưỡi một cái:
“Ngươi cũng không thích đánh bạc? Sao lại giống sư phụ ta vậy?”
Mỗi một lần đánh bạc, Tôn Linh Đồng đều thắng nhiều thua ít. Thỉnh thoảng y lại dẫn Ninh Chuyết đến tửu lâu sang trọng, gọi một bàn đầy món ngon, bồi bổ thân thể cho Ninh Chuyết. “Nào, tiểu lão đệ, uống với ta một chén.”
Tôn Linh Đồng đưa chén rượu cho Ninh Chuyết. Hai người đang dán phù lục dịch dung, đều là bộ dạng nam tử trưởng thành. Ninh Chuyết thử nhấp một ngụm, ho sặc sụa:
“Cay quá, khó uống chết đi được!”
Tôn Linh Đồng lắc đầu:
“Ngươi không hiểu rồi, rượu chính là thứ tốt trên đời này.”
Ban đầu y cũng không thích uống rượu, nhưng sau khi nhiều lần vào động những năm gần đây, từ đầu đến cuối không đợi được sư phụ, y dần dần mượn rượu giải sầu, cảm nhận được chỗ tốt của rượu. “Ta có cách.”
Tôn Linh Đồng gọi thêm rượu ngọt. Lần này Ninh Chuyết có thể uống cạn, rượu này ngọt lịm, không hề cay họng chút nào. Sau đó hắn liền say mèm, hai mắt mơ màng, gương mặt đỏ bừng. Tôn Linh Đồng đành phải dìu hắn rời khỏi quán rượu. Trên đường về nhà, Ninh Chuyết nhìn thấy một tòa lầu son rực rỡ, có người vẫy tay gọi:
“Hai vị đại gia, vào chơi đi.”
Hắn tò mò chỉ vào tấm biển hiệu:
“Tiểu Tôn ca ca, nơi này chắc là một chỗ chơi rất vui đúng không?.”
“Mỗi lần đi ngang qua đây, tiểu đệ đều thấy người ra vào tấp nập, còn có thể nghe thấy tiếng đàn hát bên trong.”
“Đến tối, nơi này lại càng thêm náo nhiệt!”
“Chúng ta vào chơi thử một lần đi? Chắc chắn là rất vui.”
Thế nhưng lần này Tôn Linh Đồng lại cau mày:
“Không, không được!”
“Tiểu lão đệ, ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, loại địa phương này với ngươi mà nói còn quá sớm.”
“Về nhà, ta đưa ngươi về nhà!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận