Tiên Công Khai Vật

Chương 198: Hắn làm sao dám?

Thần sắc Chu Huyền Tích lập tức biến đổi, đã có phát hiện mới.
Gã lập tức hạ lệnh cho các đệ tử thí luyện bới tìm trong đống phế phẩm được chất thành núi kia, lấy ra một cánh tay cụt.
Cánh tay cụt này màu đỏ thẫm, lóe lên hào quang của kim loại, vô cùng nặng nề, tỏa ra Ma khí nồng nặc âm trầm.
"Phẩm chất rất cao, tuyệt đối là tài liệu sử dụng cho cấp Kim Đan! Hơn nữa còn không phải là tài liệu đơn nhất, mà là dùng đan pháp chế tác thành hỗn tài hoàn toàn mới."
Trong lòng Chu Huyền Tích thầm hô.
"Đây cũng là cơ quan bên trong Dung Nham Tiên cung sao?"
"Là cơ quan cấp bậc nào mới dùng loại tài liệu này?"
Trong đầu Chu Huyền Tích lập tức hiện lên hình ảnh ba đại cơ quan tạo vật của Dung Nham Tiên cung - Đạo sư, Phật y và Ma tướng. "Lẽ nào đây chính là cánh tay của Ma tướng?"
Gã nhanh chóng đưa ra suy đoán của bản thân. Chu Huyền Tích cảm thấy vô cùng hứng thú, liền hạ lệnh cho các đệ tử thí luyện lấy cánh tay sắt màu đỏ kia ra. Nhưng lại không thể thành công. Các đệ tử thí luyện đều lộ vẻ khó xử:
"Chu đại nhân, chúng tiểu nhân không làm được. Bởi vì cống hiến của chúng thuộc hạ quá thấp."
Chu Huyền Tích liền cười nói:
"Không sao cả. Dung Nham Tiên cung cũng không hề yên bình, vẫn có Yêu thú xích diễm đang không ngừng tập kích như trước. Các ngươi có thể nhân cơ hội này để góp nhặt thêm một ít cống hiến."
Sau khi các đệ tử răm rắp nghe theo lời mình. Chu Huyền Tích lại phát hiện khi đánh chết cùng một con Yêu thú xích diễm, cống hiến mà đệ tử thí luyện nhận được sẽ cao hơn rất nhiều so với những người khác. Gã còn phát hiện các đệ tử thí luyện còn có thể thỉnh thoảng tiếp nhận được một số tin tức then chốt, từ đó có thêm nhiều phương thức để kiếm được nhiều cống hiến hơn. Mà bản thân gã lại gần như không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Tiên cung, đường tắt để thu hoạch được cống hiến cũng rất ít, trọng yếu nhất chính là chém giết Yêu thú xích diễm mà thôi. Có điều binh hung chiến nguy, phong hiểm trên loại đường tắt này thực sự rất cao. Ngược lại, các đệ tử thí luyện sẽ có nhiều lựa chọn hơn. Ví dụ như lấy các bộ kiện cơ quan từ kho chứa đồ bỏ đi bên kia, sau đó tiến hành sửa chữa và lắp ráp chúng lại. Chu Huyền Tích sau khi quan sát lợi ích thực tế mà bọn họ nhận được, kinh ngạc phát hiện lợi ích từ công tác sửa chữa này thậm chí còn cao hơn cả việc chém giết Yêu thú xích diễm. "Đây chính là đãi ngộ mà tu sĩ tu luyện công pháp do Tam Tông Thượng nhân ban tặng sẽ nhận được hay sao?"
"Nếu so sánh một chút, những người như chúng ta bị đối xử hoàn toàn khác biệt..."
Chu Huyền Tích cảm khái không thôi. Có một khoảnh khắc nào đó, Chu Huyền Tích đã nảy sinh ý nghĩ muốn cải tu. Nhưng loại suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Hiện tại gã đã là tu sĩ Kim Đan. Nếu như đang còn ở Trúc Cơ kỳ, gã có lẽ còn có khả năng đổi ý. Một khi đã kết thành Kim Đan rồi, căn cơ sẽ được định hình, bộ thân thể này không cách nào tu luyện lại từ đầu được nữa. Bởi vậy mới có một câu nói là:
"Kim Đan không hối hận". Tốc độ góp nhặt cống hiến của các đệ tử thí luyện rất nhanh, không lâu sau đã có người tích lũy đến mức độ nhất định, đã có thể đi đến kho chứa đồ bỏ đi hối đoái cánh tay sắt màu đỏ kia. Chu Huyền Tích tiếp xúc với cánh tay cụt này, đồng thời vận dụng thiên tư Kim Tinh và Truy Căn Tố Nguyên Quyết để thăm dò vật này. Gã thấy được một cái động đá dưới lòng đất.
Không gian bên trong địa động này rất lớn, có vô số cột đá với kích thước lớn nhỏ khác nhau chống đỡ vách động. Một con Ma viên khổng lồ tỏa ra khí tức cấp Kim Đan đang nhắm mắt ngủ say. Trong động đá nơi nó ngủ có một cửa hang, bên trong chứa đầy chiến lợi phẩm của Ma viên này. Trong số đó có một cơ quan nhân ngẫu tàn phá không chịu nổi. "Cơ quan Ma tướng!"
Đôi mắt Chu Huyền Tích đột nhiên sáng lên. "Xem ra chỗ động đá ngầm dưới lòng đất này là hang ổ của Ma viên, tương tự như vương phủ của con người."
"Cơ quan Ma tướng mặc dù vẫn lạc ở nơi này, nhưng nếu ta có thể tìm lại được nó, nhất định sẽ thu hoạch được lượng lớn cống hiến."
"Nếu có thể tu bổ nó lại hoàn hảo, sau đó mới mang trả lại, cống hiến nhận được sẽ còn nhiều hơn!"
Chu Huyền Tích rất nhanh đã phán đoán ra: Cống hiến từ việc tìm lại cơ quan Ma tướng sẽ vượt xa tổng cống hiến của ba cỗ cơ quan thú cấp Kim Đan mà gã nộp lên lúc trước. Bởi vì bản thân cơ quan Ma tướng đã có chiến lực Kim Đan, hơn nữa còn là cơ quan nguyên bản, hoàn toàn xứng đôi vừa lứa với Dung Nham Tiên cung. … Chiêu Hiền Lệnh của quốc quân đã khiến Mông Vị dù vạn lần không muốn vẫn phải dỡ bỏ phong tỏa đối với đỉnh núi và Tiên cung. Vô số người đổ xô đến Dung Nham Tiên cung, đại đa số đều bị chặn ở bên ngoài, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ đạt tiêu chuẩn, được phép tiến vào bên trong. Dung Nham Tiên cung lúc này còn náo nhiệt hơn cả trước khi bị phong tỏa. Chu Huyền Tích cũng từ đó cảm nhận được áp lực cạnh tranh thật lớn. Gã cần phải nhanh chóng thu thập được một lượng lớn cống hiến, tạo khoảng cách thật xa với những kẻ bám đuổi phía sau, từ đó củng cố ưu thế của bản thân. Ba vị lão tổ Kim Đan của Hỏa Thị Tiên thành chính là trợ thủ đắc lực của gã. Cả ba gia tộc lớn lúc này đều áp dụng hai phương thức. Cách thứ nhất là dựa vào Chu Huyền Tích, biểu hiện ra trung tâm của gia tộc mình, lấy vương thất làm chỗ dựa. Cách thứ hai là bồi dưỡng đội ngũ cải tu của gia tộc mình, không ngừng vượt ải bên trong Dung Nham Tiên cung. Gia tộc tu chân luôn luôn hành sự theo phong cách như vậy, không bao giờ bỏ hết trứng vào một giỏ. Thế cho nên một số đại tộc tu chân có tu sĩ cấp cao thậm chí còn đảm nhiệm chức vụ ở các quốc gia khác nhau, bao gồm cả những quốc gia có quan hệ luôn đối địch. … "Đùng!"
Ninh Hiểu Nhân tức giận vung tay đập bàn, gầm lên:
"Hắn thực sự làm vậy sao?!"
"Tốt, tốt lắm!"
"Ban đầu còn tưởng là Chu gia, Trịnh gia không ngừng tìm tòi khám phá, moi móc được bí mật về ấn ký đệ tử thí luyện."
"Không ngờ lại là Ninh Chuyết!"
"Chỉ vì một ngàn khối Linh thạch, hắn liền cam tâm bán loại tình báo quan trọng như vậy cho Trịnh Tiễn, Chu Trạch Thâm!"
"Hắn không nghĩ đến chuyện Ninh gia chúng ta có thể nhân cơ hội này giành lấy ưu thế, san bằng khoảng cách với Chu gia, Trịnh gia ư?"
"Chỉ vì một chút tư lợi của cá nhân mình mà nhẫn tâm vứt bỏ đại cục gia tộc ra sau đầu!"
"Ánh mắt thằng nhóc Ninh Chuyết này quá thiển cận, quá nhỏ nhen, quá ích kỷ!"
"Chỉ vì không đáp ứng cấp cho hắn Băng Ngọc Tửu, hắn đã trở mặt bán tin tức cho ngoại tộc."
"Ăn cây táo, rào cây sung!"
"Hắn còn là tộc nhân Ninh gia sao? Hắn học được cái gì sau bao nhiêu năm ngồi trên học đường vậy?!"
"Xem ra nhất định phải cho hắn ăn một chút giáo huấn, cho hắn biết bản thân đã làm sai ở chỗ nào, để cho hắn biết khó mà lui!"
Ninh Hiểu Nhân đi qua đi lại trong thư phòng, một lúc sau y hạ lệnh cắt đứt việc cung cấp tài nguyên trong đội ngũ cải tu cho Ninh Chuyết. Nhưng ngay sau đó y lại nghĩ tới, nguồn tài nguyên tu luyện của Ninh Chuyết cũng không chỉ có một con đường này, hắn còn có rất nhiều nguồn thu nhập khác, vô cùng phong phú. Ninh Hiểu Nhân lại nghĩ đến Ninh Tiểu Tuệ, nghĩ đến việc nàng tập hợp nhân số cải tu của chủ mạch mà lại chỉ có thể vào được phòng số hai, trong khi Ninh Chuyết lại liên tiếp xông quan, đến được tận phòng số tám.
"Ninh Tiểu Tuệ thật sự không được việc gì cả."
"Nếu có thể đè đầu cưỡi cổ được Ninh Chuyết, tiểu tử này còn có thể đắc ý quên hình, dã tâm bừng bừng như vậy sao?!"
Ninh Hiểu Nhân lại dạo tới dạo lui trong phòng, sau đó hạ xuống mệnh lệnh thứ hai. Ninh Chuyết đã gia nhập đội ngũ cải tu, vậy nên y có quyền chỉ huy hắn, bắt hắn phải làm theo ý mình. "Không phải ngươi muốn tập trung tinh thần nghiên cứu cơ quan tạo vật sao?"
"Tốt lắm, Ninh Chuyết."
"Hiện tại ngay cả nửa canh giờ ngươi cũng không được nghỉ ngơi, mau đi nghiên cứu cơ quan của ngươi đi."
Ninh Hiểu Nhân trong lòng cười lạnh. Ninh Chuyết cự tuyệt mệnh lệnh. Hắn tự ý rời khỏi đội ngũ cải tu. "Cái gì?!"
Ninh Hiểu Nhân sau khi biết được tình huống này đã không kìm được ngây người tại chỗ một lúc sâu. Chờ đến khi phản ứng lại, trong lòng y đã tràn đầy phẫn nộ. "Gan to bằng trời, thực sự là gan to bằng trời!"
"Hắn làm sao dám, làm sao dám!"
"Ai cho hắn lá gan cự tuyệt mệnh lệnh của gia tộc, dám tự ý rời khỏi đội ngũ cải tu?!"
"A a a a!"
Ninh Hiểu Nhân bị chọc cho tức điên lên, cầm nghiên mực trên bàn ném mạnh xuống đất. Sau khi ném xong, y lại cảm thấy vẫn chưa đủ để hả giận. Thế là y nhanh chóng tiến đến nhà lao, nhìn Ninh Trách đang bị giam giữ bên trong đó. "Ngươi nuôi dạy ra được thằng cháu đáng đồng tiền bát gạo!"
Ninh Hiểu Nhân giơ trường tiên lên, không ngừng quất vào người Ninh Trách cho hả giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận