Tiên Công Khai Vật

Chương 89: Ba nhà liên hợp khảo thí

Bất kể Chu gia, Trịnh gia hay là Ninh gia, đều vô cùng coi trọng đối với việc ba nhà liên hợp khảo thí lần này.
Bên trong đại sảnh tiếp khách.
Tộc trưởng Chu gia ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, bên trái là tộc trưởng Trịnh gia, bên phải là tộc trưởng Ninh gia.
“Kỳ quái thật, tên ma tu bóng đen kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể bặt vô âm tín như vậy!” Tộc trưởng Chu gia nhấp một ngụm trà, đặt chén nhỏ xuống, thở dài, “Lần này Hỏa Thị Tiên Thành ta thật mất hết mặt mũi.”
Tuy nói như vậy, nhưng sắc mặt của lão ta lại rất bình tĩnh, không hề có chút bộ dáng thẹn quá hóa giận nào, ngược lại còn lộ ra ung dung tự tại.
Rõ ràng đây chỉ là ngữ điệu thăm dò mà thôi.
Sau khi sự việc xảy ra, cao tầng Chu gia dần dần nhận ra điều bất thường.
Giống như Chu Huyền Tích phán đoán, người Chu gia cũng đang suy nghĩ xem ai là nội gián, người nào vụng trộm thả tên ma tu bóng đen kia đi.
Tộc trưởng Trịnh gia lên tiếng, giọng nói vang dội: “Theo ta thấy, tên ma tu bóng đen kia chắc chắn đã sớm chuồn mất rồi! Cùng ngày Hỏa Thị tiết, lão tổ tông Kim Đan của ba nhà chúng ta liên thủ đào bới, kém chút nữa là đào cả chân núi lên, thế mà ngay cả chút quỷ ảnh cũng không tìm thấy được!”
Tộc trưởng Chu gia nhìn sang tộc trưởng Ninh gia, đôi mắt nheo lại: “Ninh huynh nghĩ sao về việc này?”
Tộc trưởng Ninh gia xòe hai tay ra: “Mặc kệ tên ma tu kia đến từ phương nào, hay là có cấu kết với một ai trong thành, hiện tại cũng không còn quan trọng nữa.”
“Lúc này Thành chủ Mông Vị đã đích thân tọa trấn đỉnh núi lửa, ngăn cản tất cả tu sĩ thâm nhập Tiên cung.”
“Như vậy, chỉ còn lại những đệ tử Luyện Khí kỳ là có thể dùng phương pháp hồn nhập Tiên cung, tranh giành truyền thừa bên trong đó.”
“Thân tôn của Mông Vị - Mông Trùng lại là người có Tiên tư siêu hạng. Hai vị huynh đài chắc hẳn đều hiểu rõ ý nghĩa của Tiên tư.”
“Ba nhà chúng ta chỉ có liên thủ, hợp tác chặt chẽ, dốc toàn lực ủng hộ đám hậu bối, lúc này mới có thể chống lại được Mông Trùng kia.”
Lúc nói những lời này, tộc trưởng Ninh gia còn chưa biết Mông Trùng đã một lần nữa thất bại khi thám hiểm Tiên cung, hiện đang hôn mê bất tỉnh.
Nhưng những lời này của y lại nhận được sự tán đồng của hai vị tộc trưởng Chu gia và Trịnh gia.
Tiên tư của Mông Trùng đã mang đến áp lực quá lớn cho hai nhà bọn họ, đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến bọn họ đồng ý liên minh với Ninh gia.
Ý nguyện kết minh của ba nhà đều rất mãnh liệt, cũng sẵn sàng dốc hết nội tình để nâng đỡ đám tiểu bối nhà mình. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ phân chia tài nguyên và lợi ích như thế nào.
Nhà ngươi lấy được nhiều, nhà ta sẽ dùng ít.
Ba nhà đều không ai muốn bản thân chịu thiệt, nên việc liên minh ban đầu đã rơi vào bế tắc trên phương diên phân chia lợi ích.
“Trước tiên cứ xem kết quả khảo thí lần này đã.” Tộc trưởng Chu gia lên tiếng.
Tộc trưởng Trịnh gia gật đầu: “Vậy thì cứ xem kỹ cho rõ ràng!”
Tộc trưởng Ninh gia lại im lặng không nói, đáy mắt thoáng lóe lên một tia ưu tư.
Y cũng biết, cuộc khảo thí tu vi do ba nhà liên hợp tổ chức lần này không chỉ đơn thuần là một cuộc kiểm tra bề ngoài, mà còn ẩn chứa một tầng ý nghĩa sâu xa hơn - Ba nhà sẽ dựa vào thực lực của đội ngũ cải tu của mỗi nhà để quyết định việc phân bổ tài nguyên hay là lợi ích!
Tộc trưởng Ninh gia rất rõ ràng, gia tộc mình chính là một phe yếu nhất. Hiện tại y cũng chỉ hy vọng, khoảng cách giữa bọn họ với Chu gia và Trịnh gia sẽ không quá lớn.
Ninh Chuyết được một tên gia đinh dẫn đường, đi tới diễn võ trường của Chu gia.
Trên quảng trường đã tập trung rất đông tu sĩ.
Hầu hết đều là những gương mặt trẻ tuổi, rất ít người trung niên hay lão giả.
Đám đông chia làm ba nhóm vô cùng rõ rệt, phân biệt là người của Chu gia, Trịnh gia và Ninh gia.
“A Chuyết, sao ngươi lại đến muộn như vậy!” Nhìn thấy Ninh Chuyết xuất hiện, Ninh Dũng lập tức bước ra khỏi đám đông, chạy về phía hắn.
Ninh Trầm cũng đứng trong đám đông, vẫy tay chào Ninh Chuyết.
Ninh Chuyết mỉm cười, phất tay đáp lại.
Kể từ lần hắn cho nổ tung Tiên cung kia, quan hệ giữa hắn với Ninh Dũng và Ninh Trầm đã có bước chuyển biến rõ rệt. Từ mối quan hệ đồng môn bình thường, chuyển thành chiến hữu cùng nhau trải qua sinh tử.
Bên trong diễn võ trường ồn ào náo nhiệt.
Ninh Chuyết và Ninh Dũng tụ hợp vào trong đám người Ninh gia, không hề nổi bật chút nào.
Ninh Chuyết vừa trò chuyện vu vơ với Ninh Dũng và Ninh Trầm, vừa đưa mắt quan sát xung quanh.
“Quy mô đội ngũ cải tu của Ninh gia đã lớn hơn!”
Trong diễn võ trường, nhân số của Ninh gia là đông nhất, vượt quá sáu mươi.
Chu gia và Trịnh gia lần lượt là hai mươi chín và bốn mươi lăm người.
Tộc nhân Ninh gia tụ tập một chỗ, trông có vẻ người đông thế mạnh.
Rất nhiều người trẻ tuổi đảo mắt nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại chạm mắt với tu sĩ của hai nhà khác, toát ra ý vị âm thầm tranh phong.
Ninh Chuyết thầm suy đoán: “Trong ba đại gia tộc, Ninh gia là gia tộc phát triển muộn nhất, thực lực tổng thể cũng yếu nhất.”
“Ban đầu, quy mô đội ngũ cải tu cũng là ít nhất.”
“Cao tầng gia tộc đột nhiên mở rộng quy mô, chẳng lẽ là do cảm thấy lực lượng chưa đủ, muốn dùng số lượng lấn át chất lượng sao?”
“Ninh gia cũng rất thèm muốn Dung Nham Tiên cung!”
Ninh Chuyết lại âm thầm quan sát tu sĩ của Chu gia và Trịnh gia.
Tu sĩ Chu gia nhìn chung đều trầm mặc, ít khi giao tiếp với nhau, tạo cho người ta một loại cảm giác áp lực. Giữa đám đông, hai bóng người một cao một thấp, một to một nhỏ đứng cạnh nhau, rõ ràng là kẻ có khí chất thủ lĩnh.
“Là Chu Trụ và Chu Trạch Thâm.” Ninh Chuyết nắm giữ rất nhiều tin tức tình báo, lập tức nhận ra hai người này.
Tu sĩ Trịnh gia thì từng người một đều có cơ bắp săn chắc, toát ra khí thế cường hãn điêu luyện. Ánh mắt bọn họ sắc bén có thần, nhìn quanh bốn phía giống như những thanh binh khí sắc nhọn, khiến rất nhiều tu sĩ Ninh gia phải chủ động né tránh ánh nhìn.
Còn tu sĩ thanh niên đứng đầu bọn họ, trên đầu đeo một chiếc vòng, lại nhắm chặt hai mắt. Điều khiến cho người ta chú ý là, bên cạnh gã có vài món pháp khí hình móc câu đang khoan thai xoay tròn.
“Là Trịnh Tiễn!” Ninh Chuyết thầm nghĩ.
Nhìn qua tu sĩ của hai nhà, hắn lại nhìn sang phía Ninh gia, nhất thời cảm thấy tuy người của Ninh gia đông đảo, nhưng lại toát ra cảm giác hỗn tạp, một đám thiếu tổ chức.
Một vị gia lão của Chu gia xuất hiện trước mặt mọi người, ông ta mở ra pháp trận khảo thí tu vi, tuyên bố bắt đầu kiểm trắc lần này.
“Đại Trụ, đi thôi.” Chu Trạch Thâm lên tiếng.
“Ừm.” Chu Trụ trầm giọng đáp.
Rõ ràng gã mới là người có tu vi cao hơn, nhưng lại đi phía sau Chu Trạch Thâm.
Hai người vốn đứng giữa đám đông, nhưng khi bọn họ vừa bước đi, những tộc nhân Chu gia phía trước như thể mọc mắt sau lưng, tự động dạt sang hai bên nhường đường.
Chờ sau khi hai vị thiên tài Chu gia đi qua, bọn họ lập tức trở về vị trí cũ.
Chu Trụ và Chu Trạch Thâm cứ thế đi một mạch, đám người Chu gia như nước chảy bèo trôi, tản ra rồi lại tụ lại, phối hợp tự nhiên, thể hiện sự ăn ý và tinh diệu trong đội hình. Mỗi bước đi của bọn họ đều như thể tâm linh tương thông, bóng người trong trận xen kẽ, nhưng không hề có chút hỗn loạn nào, toát lên phong phạm của một đại gia tộc.
Đáy mắt Ninh Chuyết lóe lên một vệt tinh mang, lập tức nắm bắt được manh mối mấu chốt, từ đó suy đoán: “Những tu sĩ Chu gia này không đơn giản, phối hợp ăn ý, như một thể thống nhất, chắc hẳn có tạo nghệ rất cao trong chiến trận.”
Số lượng người trong đội ngũ cải tu của Chu gia là ít nhất, nhưng không thể xem thường!
Chứng kiến cảnh tượng này, rất nhiều tu sĩ tinh ý đều đồng loạt lộ vẻ ngưng trọng.
Phần lớn những người còn lại đều không để tâm, trong đó người của Ninh gia chiếm đa số.
Dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, Chu Trụ dẫn đầu bước vào pháp trận kiểm trắc.
Sau khi tiến vào pháp trận, gã toàn lực vận chuyển Ngũ Hành Khí Luật Quyết, khiến cho pháp trận phát ra quang mang năm màu.
Gia lão Chu gia liếc mắt nhìn thoáng qua, liền lớn tiếng tuyên bố: “Chu Trụ, Luyện Khí tầng ba đỉnh phong!”
Trong một cái chớp mắt này, đám tu sĩ Chu gia đồng loạt reo hò.
Hiển nhiên bọn họ đã chuẩn bị từ trước, cùng lúc lên tiếng, giọng điệu đều nhịp, khiến tu sĩ hai nhà còn lại phải đồng loạt ngoái đầu nhìn sang.
Tiếp theo, Chu Trạch Thâm bước vào pháp trận.
“Chu Trạch Thâm, tầng hai trung kỳ!” Gia lão tuyên bố.
Tu sĩ Chu gia lại một lần nữa reo hò.
Trong đám người Trịnh gia có người cười khẩy, khinh thường nói: “Còn là thiên tài nữa chứ? Mới có Luyện Khí tầng hai trung kỳ? Ta đây cũng đã đạt đến tầng ba rồi!”
Trịnh Tiễn mở mắt, nhàn nhạt liếc nhìn người vừa lên tiếng một cái, kẻ kia lập tức im bặt.
Một màn nhỏ bé này cũng lọt vào bên trong tầm mắt của Ninh Chuyết.
“Hừm, lại thêm một tin tình báo hữu dụng.”
“Trịnh Tiễn là thủ lĩnh tuyệt đối, có uy quyền cực cao trong đội ngũ cải tu của Trịnh gia.”
Bên trong đại sảnh tiếp khách.
Tộc trưởng Trịnh gia cảm thán nói: “Chu huynh, Tụ Tán Như Ý Linh Tịch trận của gia tộc các ngươi đúng là danh bất hư truyền.”
Tộc trưởng Ninh gia khẽ gật đầu, trong lòng tán thành.
Bọn họ đương nhiên biết rõ, Chu Trạch Thâm mới cải tu chưa được bao lâu đã đạt đến Luyện Khí tầng hai trung kỳ.
Loại tốc độ này là cực kỳ nhanh.
Tộc trưởng Chu gia ra vẻ thở dài: “Chỉ dựa vào Tụ Tán Như Ý Linh Tịch trận thôi, làm sao có thể đạt được thành quả như vậy? Tên vãn bối Trạch Thâm nhà ta này đã phải liều mạng tu luyện. Tuy nó không có thiên tư như Chu Trụ, nhưng lại dựa vào một lượng lớn đan dược trị thương, điên cuồng đuổi theo.”
“Đã có vài lần rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh, khiến cho rất nhiều tộc nhân lo lắng.”
Tộc trưởng Trịnh gia động dung: “Có được tiểu bối như vậy, lo gì gia tộc không hưng thịnh.”
Tộc trưởng Ninh gia cũng phụ họa một câu, nhưng trong lòng lại càng thêm nặng trĩu.
Ninh Chuyết vẫn im lặng quan sát, hắn biết Chu Trụ và Chu Trạch Thâm đều từng tu luyện ở Nê Lưu môn, rất muốn xem thử trình độ cơ quan thuật của hai người bọn họ.
Đáng tiếc trong cuộc khảo thí ngày hôm nay lại không có cơ hội để bọn họ thể hiện ra phương diện cơ quan thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận