Tiên Công Khai Vật

Chương 381: Hàng hóa của ta bị trộm rồi!

Ầm!
Một tiếng nổ lớn từ đằng xa truyền đến.
Ninh Tiểu Tuệ ngẩng đầu lên, theo bản năng nhìn về phía bầu trời phía tây.
Quả nhiên trên màn sáng phía tây xuất hiện một vết nứt, ba con Tẩu Hỏa Xà lần lượt chui vào, rơi xuống đất. Trận chiến trên mặt đất ngay lập tức nổ ra.
Nàng nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía hỏa lô có hình dáng như hỏa lô trước mặt.
Khoảng thời gian gần đây, nàng bị Ninh Chuyết kích thích đến phát điên, liều mạng kiếm lấy công tích trong Tiên cung.
Bộ dạng của Ninh Tiểu Tuệ lúc này rõ ràng đã gầy đi một vòng, hốc mắt trũng sâu, trên mặt là hai quầng thâm đen, nhìn qua là biết cả thể xác lẫn tinh thần đều đang trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi.
Nhưng đôi mắt của nàng lại sáng rực, hai mắt tràn đầy tơ máu, cử chỉ hành động đều toát lên vẻ điên cuồng.
Cảm giác choáng váng lập tức ập đến.
Ninh Tiểu Tuệ ngồi xếp bằng trên mặt đất, phần thân trên khẽ lảo đảo một chút, sau đó nhanh chóng ổn định lại.
"Đây là thời khắc mấu chốt của luyện khí, không thể lơ là được!"
Nàng vội vàng lấy đan dược ra, trực tiếp mở nắp lọ, dốc ngược đổ vào trong miệng.
Nàng nuốt một hơi năm, sáu viên đan dược.
Đan dược vào bụng, Ninh Tiểu Tuệ lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, giống như một quả bóng da bị xì hơi bỗng nhiên được bơm đầy hơi trở lại, dược lực lấp đầy cơ thể đang mệt mỏi rã rời của nàng.
"Cố gắng thêm chút nữa, luyện chế xong lò tài liệu này, ta sẽ có thêm năm điểm công tích!"
Ninh Tiểu Tuệ biết rõ ưu thế đi trước của mình sẽ dần dần thu hẹp theo thời gian, vì vậy nàng mới hành động một cách điên cuồng.
Nàng dốc hết sức lực sử dụng thiên phú Băng Chi Ngọc Thủ của mình, sửa chữa các công trình cơ quan lớn nhỏ trong Tiên cung.
Loại nhiệm vụ này thường có ban thưởng công tích không nhỏ.
Nhưng việc sử dụng thiên phú thường xuyên cũng khiến cho Ninh Tiểu Tuệ kiệt sức.
Thế cho nên trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, nàng sẽ đến khu vực hỏa lô hình dạng như hồ lô này, nhận một số nhiệm vụ luyện khí.
Hỏa lô trong Dung Nham Tiên cung rất nhiều, được chia thành bốn cấp bậc: Đồng, Thiết, Ngân, Kim.
Những hỏa lô hình dạng như hồ lô được sắp xếp ngay ngắn, cách nhau một khoảng cách nhất định. Nhìn từ xa trông giống như một khu rừng hồ lô khổng lồ.
Hỏa lô khác với những nơi quan trọng như Y quán, pháo đài Ngũ hành, Điểm Tướng Đài.
Chúng nó được mở cửa cho tất cả mọi người, ngay cả những ngoại nhân không có thân phận đệ tử thí luyện cũng có thể dễ dàng nhận nhiệm vụ luyện khí ở đây.
Ninh Tiểu Tuệ ngồi xếp bằng trước hỏa lô, từng đợt sóng nhiệt phả vào mặt, thổi bay mái tóc nàng, khiến cho tóc vị thiếu nữ này trở nên khô vàng.
Nàng nhìn chằm chằm vào lò luyện trước mặt, không hề lơ là dù chỉ một khắc.
"Công tích của ta đã đạt đến một trăm hai mươi bảy rồi."
"Chỉ cần thêm ba mươi công tích nữa, ta có thể nhận được chức vụ ở Sử Ký đình."
"Ninh Tiểu Tuệ, ngươi cần phải cố gắng hết sức! Cho đám người Ninh Chuyết kia mở rộng tầm mắt, để bọn chúng thấy sự lợi hại của chủ mạch Ninh gia."
"Lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại!"
Ninh Tiểu Tuệ thầm hô trong lòng.
Bị mọi người cô lập, bài xích, bất đắc dĩ phải tự thân tiến vào Tiên cung.
Hoàn cảnh hiện tại khiến nàng cảm thấy mình như bị dồn vào chân tường, lần này nàng đã không còn đường lui nữa.
Nỗi nhục nhã năm xưa, áp lực từ việc Ninh Chuyết đuổi theo sát phía sau, kỳ vọng của các lão tổ Kim Đan về mình, tất cả những yếu tố này đè nặng lên người nàng, khiến Ninh Tiểu Tuệ bộc phát ra chiến ý mãnh liệt nhất từ trước đến nay!
Chính điện Dung Nham Tiên cung.
Long Ngoan Hỏa Linh lo lắng đi qua đi lại trên vương tọa.
Ánh mắt nó xuyên qua hư không, nhìn chằm chằm vào Ninh Tiểu Tuệ, cũng không hề rời mắt khỏi Ninh Chuyết.
Nhìn thấy Ninh Chuyết đang ngủ ngon lành trên giường, Long Ngoan Hỏa Linh có chút bực bội nói:
"Còn ngủ được nữa, lửa đã cháy đến chân mày rồi, thế mà vẫn có tâm trạng kê cao gối ngủ được?"
"Ngươi nhìn Ninh Tiểu Tuệ nhà người ta kìa, cố gắng đến mức nào, liều mạng biết bao nhiêu!"
Đương nhiên nó không dám trực tiếp nói những lời này với Ninh Chuyết.
Chỉ là tự mình lẩm bẩm, phát tiết tâm tình của bản thân.
Long Ngoan Hỏa Linh thực sự rất sốt ruột!
Nếu như không biết tiến độ thực sự của Ninh Tiểu Tuệ thì thôi, đằng này nó lại luôn luôn chú ý đến nàng.
Mỗi lần nhìn thấy đối phương có tiến bộ, mỗi lần thấy nàng tiến gần hơn đến chức vụ ở Sử Ký đình, nó lại càng thêm bứt rứt khó chịu.
"Lão già Chu Huyền Tích kia cũng thật là không có việc gì làm, vậy mà lại âm thầm mượn tay Ninh Chuyết để kích thích Ninh Tiểu Tuệ."
Long Ngoan Hỏa Linh đi qua đi lại hơn chục vòng, cuối cùng không nhịn được nữa, nó hít sâu một hơi, chủ động liên lạc với Ninh Chuyết.
"Tiểu chủ nhân, tiểu chủ..."
Nó cố gắng hạ giọng của bản thân, giả vờ yếu ớt gọi.
Ninh Chuyết ngủ chưa được bao lâu đã bị đánh thức.
Hắn mở đôi mắt mệt mỏi ra, có chút uể oải nói:
"Long Ngoan Hỏa Linh, tình trạng của ngươi đã khá hơn chút nào chưa?"
Long Ngoan Hỏa Linh cười khổ:
"Không, tiểu chủ nhân, tình trạng của thuộc hạ đang ngày càng tệ hơn, nhưng hiện tại tình hình quá khẩn cấp."
"Thuộc hạ phải dốc hết sức lực cảnh cáo ngài, Ninh Tiểu Tuệ kia chính là một mối đe dọa rất lớn."
"Công tích của nàng ta chỉ còn kém khoảng ba mươi điểm nữa thôi là có thể nhận chức vụ thấp nhất ở Sử Ký đình rồi!"
"Tiểu chủ nhân, ngài phải nhanh chóng giải quyết được nàng!"
Ninh Chuyết thở dài một tiếng, lập tức tỏ vẻ mình cũng đang rất đau đầu, vô cùng khó xử.
"Nhất định phải ngăn cản Ninh Tiểu Tuệ."
"Nhưng ta hiện tại không có cơ hội!"
"Các lão tổ Kim Đan đang ở ngay gần đây, không những thế, gia hỏa Chu Huyền Tích kia luôn luôn chú ý đến ta, y đang có nghi ngờ đối với ta."
Ninh Chuyết an ủi Long Ngoan Hỏa Linh:
"Vẫn còn hơn ba mươi công tích nữa, Ninh Tiểu Tuệ vẫn còn cách mục tiêu một khoảng."
"Chúng ta vẫn còn thời gian, vẫn chưa đến lúc nguy cấp."
"Lúc này nhất định phải bình tĩnh, tìm kiếm thời cơ thích hợp!"
Long Ngoan Hỏa Linh sốt ruột đến nỗi nhảy dựng lên trên vương tọa:
"Bình tĩnh, ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào đây! Ôi chao, ngươi thực sự muốn làm ta chết vì sốt ruột đây mà."
Đương nhiên nó cũng không dám nói những lời này với Ninh Chuyết, chỉ có thể âm thầm phát tiết mà thôi.
Ninh Chuyết nhân cơ hội dặn dò Long Ngoan Hỏa Linh, bảo nó phải nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ninh Tiểu Tuệ.
Đồng thời hắn cũng hỏi con Cung linh này về vấn đề mà lần trước nó chưa kịp trả lời.
Long Ngoan Hỏa Linh bị buộc bất đắc dĩ, chỉ đành nói cho Ninh Chuyết biết suy đoán của hắn là đúng.
Thân là Quán chủ Y quán, quả thực có thể nhận được một phần công tích từ cấp dưới của mình.
Thế nhưng cũng tương tự, một khi cấp dưới của mình gây ra sai lầm, Quán chủ Y quán cũng sẽ phải chịu trách nhiệm. Trong trường hợp này, công tích của Quán chủ cũng sẽ bị trừ một phần.
Kết quả này có chút khác biệt so với suy đoán của Ninh Chuyết trước đó.
Hắn đang định tiếp tục hỏi Long Ngoan Hỏa Linh, thì nó đã chủ động cắt đứt liên lạc.
Hiện tại con Cung linh này đang ôm đầu, nằm úp sấp trên tay vịn vương tọa than ngắn thở dài. Mỗi lần câu thông với Ninh Chuyết, nó đều sẽ bị moi móc thông tin, đều phải chịu tổn thất.
Nhưng nó không thể không dựa vào tiểu tử này để đối phó với Ninh Tiểu Tuệ.
Nó sắp không chịu nổi nữa rồi, những ngày tháng này thật sự quá khó khăn!
Ninh Chuyết liên tục gọi Long Ngoan Hỏa Linh nhưng không nhận được hồi âm, hắn thở dài một hơi, nằm im trên giường.
Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng cũng rất nặng nề.
Ninh Chuyết vừa muốn ngăn cản Ninh Tiểu Tuệ, vừa muốn có được thông tin bên trong Sử Ký đình, nhưng lại không có cơ hội.
Các tu sĩ Kim Đan bảo vệ bọn hắn thực sự quá kỹ.
Trong lòng Ninh Chuyết cũng có rất nhiều lo lắng, bất an.
Mỗi ngày trôi qua, áp lực từ phía Ninh Tiểu Tuệ ngày càng lớn.
Nhưng hắn lại hiểu mình nhất định phải hết sức cẩn thận.
Hắn đi đến bước đường hôm nay thật sự không dễ dàng gì. Hắn chỉ là một tên tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ, khi dây dưa với các tu sĩ Kim Đan thì nhất định phải cẩn thận từng li từng tí, luôn luôn căng thẳng thần kinh, không được phép phạm phải sai lầm!
Mà một khi không chịu đựng nổi áp lực này, mù quáng ra tay với Ninh Tiểu Tuệ, hắn sẽ rơi vào cái bẫy của Chu Huyền Tích, tự vạch trần bản thân mình.
Chu Huyền Tích và các tu sĩ Kim Đan khác lấy đội ngũ cải tu làm mồi nhử, muốn câu ra hung thủ đã bắn phá Hỏa Thị sơn.
Tương tự, Chu Huyền Tích cũng đang lợi dụng Ninh Tiểu Tuệ để câu cá.
Nếu như Ninh Chuyết vội vàng cắn câu, y sẽ là người vui vẻ nhất.
"Chờ đợi!"
"Dù có khó khăn đến đâu cũng phải chờ đợi."
"Phải chờ đến thời cơ thích hợp."
"Tống Phúc Lợi làm ăn kiểu gì vậy? Bị trộm mà đến giờ vẫn chưa phát hiện ra sao?"
...
Ngày hôm sau, phủ Thành chủ.
Sau khi được cho phép, Tống Phúc Lợi bước vào thư phòng, bái kiến Phí Tư.
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Tống Phúc Lợi, Phí Tư âm thầm giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn mang theo mỉm cười như cũ, hỏi thăm mục đích đến đây của đối phương.
Vừa mở miệng, Tống Phúc Lợi đã khiến Phí Tư hoàn toàn kinh ngạc.
"Cái gì?! Tất cả vật phẩm mà quý phương chuẩn bị cho đấu giá hội đều bị trộm mất rồi?"
Gã trợn tròn mắt.
Tống Phúc Lợi trầm trọng gật đầu:
"Chuyện lớn như vậy, sao tại hạ có thể mang ra đùa giỡn với Phí Tư đại nhân được?"
"Chúng ta cũng chỉ vừa mới phát hiện ra!"
"Ngay sau khi phát hiện chuyện này, bên phía thương đội đã lập tức phong tỏa hiện trường, tại hạ cũng lập tức đến tìm đại nhân."
"Cho đến hiện tại, chúng ta sau khi vào Hỏa Thị Tiên thành đều tuân thủ quy định một cách nghiêm ngặt, vật tư, pháp bảo mang theo đều nằm trong phạm vi quy định."
"Chúng ta hoàn toàn có năng lực bố trí trận pháp cao cấp hơn để bảo vệ hàng hóa của mình."
"Chính bởi vì bị ràng buộc bởi quy định của quý thành, cho nên chúng ta không thể dốc hết toàn lực, dẫn đến khả năng bảo vệ hàng hóa mới chỉ đạt chưa đến sáu phần."
"Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, mong Phí Tư đại nhân ra tay tương trợ. Dù sao thì hàng hóa của chúng ta cũng bị mất trong Hỏa Thị Tiên thành."
Tống Phúc Lợi ngoài mặt nói là cầu xin, nhưng giọng điệu lại vô cùng sốt ruột, ẩn giấu vẻ trách móc đối với phủ Thành chủ.
Phí Tư cũng không dám lơ là, gã vội vàng đứng dậy, cùng Tống Phúc Lợi quay trở lại hiện trường xem xét tình hình.
Ở hiện trường kho chứa hàng, trên kệ hàng đang bày la liệt các loại hàng giả.
Nếu Tôn Linh Đồng và Dương Thiền Ngọc ở đây, hai người sẽ lập tức nhận ra, những hàng giả này đều là do bọn họ tạo nên, cũng không sót một món nào.
Phí Tư lại kiểm tra trận pháp xung quanh.
Để bảo vệ hàng hóa của Vân Thương, bên phía phủ Thành chủ cũng đã bỏ công bỏ sức rất nhiều. Bọn họ đặc biệt bố trí ở đây một trận pháp tạm thời, có thể kết nối với đại trận hộ thành.
Nói một cách nghiêm khắc, khả năng phòng ngự ở chỗ này cũng không hề thấp.
Thế nhưng sự thật bày ra trước mắt Phí Tư chính là - Hàng hóa của Vân Thương thật sự đã bị trộm mất!
"Chuyện này thật khó giải quyết!"
Lông mày Phí Tư nhíu lại thật sâu.
Chuyện này vừa xảy ra đã trở nên rất nghiêm trọng.
Nếu không xử lý một cách thỏa đáng, bên phía Hỏa Thị Tiên thành sẽ bị mất uy tín nghiêm trọng.
Là một tòa thành trì, ngay cả hàng hóa của thương đội đến buôn bán cũng không thể đảm bảo an toàn, vậy thì còn mặt mũi nào yêu cầu thương đội tự giác hạn chế thực lực nữa?
Nếu không thể nào cứu vãn được phần uy tín này, thương đội đến Hỏa Thị Tiên thành sẽ ngày càng ít dưới cái vòng lẩn quẩn như vậy.
Điều này cực kỳ bất lợi cho sự phát triển của Hỏa Thị Tiên thành.
Mà hiện tại phủ Thành chủ còn muốn mượn tay Vân Thương để hỗ trợ phòng thủ Tiên thành, Dung Nham Tiên cung.
"Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào lại dám nhân lúc mấu chốt này trộm đi bảo vật của Vân Thương?"
"Khốn kiếp, đáng chết!"
Trong lòng Phí Tư vô cùng phẫn nộ, gã đè nén cơn giận trong lòng mình, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Về chuyện này, chúng ta nhất định sẽ cho Tống huynh một lời giải thích!"
Gã lập tức cam đoan với Tống Phúc Lợi, dốc hết sức trấn an đối phương.
Sau khi hạ lệnh tiếp tục phong tỏa hiện trường, Phí Tư lập tức rời khỏi Vân Thị, trước tiên là báo cáo cho Mông Vị, sau đó liên lạc ngay với Chu Huyền Tích.
"Thần Bộ đại nhân, phải nhờ đến ngài rồi!"
Phí Tư mở miệng cầu cứu, cũng không thèm giữ thể diện cho bản thân nữa.
Chu Huyền Tích nhận được "thư cầu cứu" của gã, y khẽ thở dài, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Đám người Vân Thương - Tống Phúc Lợi quả thực là một trợ thủ đắc lực.
Đặc biệt là cự thú Vân Kình, cấp bậc cao đến Nguyên Anh.
Lỡ như có mấy con Yêu thú xích diễm cấp bậc Nguyên Anh cùng nhau vây công, Chu Huyền Tích còn đang hy vọng nó có thể chia sẻ một phần áp lực cho Mông Vị.
"Xem ra ta phải ra ngoài một chuyến rồi."
"Toàn lực điều tra vụ án, bắt giữ tội phạm, dốc hết sức lấy lại bảo vật bị đánh cắp!"
"Trên cơ sở đó tiếp tục cố gắng lôi kéo đám người Vân Thương..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận