Tiên Công Khai Vật

Chương 266: Dạ Vũ Ma Binh (2)

Ninh Chuyết âm thầm mở rộng quy mô thế lực.
Hiện tại số lượng tộc nhân tình nguyện dâng huyết nhục cho hắn đã tăng gấp ba lần so với trước kia.
Điều này có nghĩa là tốc độ tu luyện Ma Nhiễm Huyết Cân Công của hắn cũng sẽ tăng lên gấp ba!
Ninh Chuyết tuyên bố với bên ngoài, hắn muốn nghiên cứu chế tạo nhân ngẫu thế thân, cần dùng huyết nhục đồng nguyên làm vật thí nghiệm.
Không một ai nghi ngờ hắn.
Tất cả chất vấn đều bị danh tiếng toàn thịnh của hắn lúc này đè nén xuống chỗ sâu nhất trong lòng.
Đã được lão tổ Kim Đan công nhận, còn người nào tai điếc mắt mù dám hoài nghi?
Ninh Hậu Quân và Ninh Hữu Phù cũng biểu thị ra tán thưởng, cho rằng tu vi của Ninh Chuyết hiện tại còn quá yếu, chỉ mới là Luyện Khí tầng ba, cần phải có thêm một số loại thủ đoạn bảo mệnh. Ninh Hữu Phù thậm chí còn đưa cho Ninh Chuyết một tấm phù lục:
"Đây là phù thế thân, ngươi hãy nghiên cứu cho kỹ, nhớ là sau khi nghiên cứu có thành tựu thì phải trả lại cho ta."
Phù thế thân có thể thay thế tu sĩ nhận lấy một đòn chí mạng vào thời khắc nguy cấp. Nếu như sử dụng đúng cách có thể cứu được một mạng. Bảo vật, tài nguyên có thể bảo vệ tính mệnh luôn là thứ quý giá nhất. Ninh Hữu Phù coi trọng tương lai của Ninh Chuyết, không tiếc lấy ra bảo vật cứu mạng của mình cho hắn nghiên cứu, cũng là dùng chuyện này để bày tỏ thiện chí. Tốc độ quật khởi của Ninh Chuyết đã vượt ngoài dự đoán. Vị tiền gia lão này thấy tình thế bất ổn, đành phải tăng tốc đầu tư của chính mình lên người tên hậu bối này. Nếu đợi đến lúc Ninh Chuyết thật sự đủ lông đủ cánh, muốn lấy lòng hắn e là phải trả ra đại giới càng lớn hơn, thậm chí là không còn cơ hội. Ninh Chuyết cũng không nghĩ tới mình lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy. Lúc này hắn âm thầm quyết định, loại đồ tốt như vậy nhất định phải giữ lại bên mình. "Nghiên cứu về nhân ngẫu thế thân quả thật rất khó khăn."
"Ta nghiên cứu mười năm, hai mươi năm cũng không quá đáng, đúng không?"
Việc mất đi Dạ Phong Nhu Thiết cũng không ảnh hưởng chút nào đến việc Ninh Chuyết tiếp tục chế tạo cơ quan viên hầu cấp Kim Đan. Thế lực của hắn ngày càng lớn mạnh, quá trình hợp tác với Chu gia và Trịnh gia lại càng thêm thuận lợi. Chuyển giao những công việc bẩn thỉu, cực nhọc ra cho người ngoài. Ninh Chuyết đã huy động được lực lượng của ba gia tộc lớn nhất nhì Hỏa Thị Tiên thành cùng nhau luyện chế bảo vật cho hắn.
"Tên tiểu bối Ninh Chuyết này quả thật có chút thú vị."
Chu Lộng Ảnh nói. "Chẳng trách có thể khiến lão hồ ly âm hiểm xảo trá Phí Tư kia cũng phải tán thành."
Trịnh Đan Liêm cười nói. Ninh Tựu Phạm lại chỉ mỉm cười. Chuyện của Ninh Chuyết đã nhấc lên sóng to gió lớn trong toàn bộ Ninh gia, dư âm còn lan sang cả Chu gia và Trịnh gia. Trong thời gian gần đây, hắn đã trở thành nhân vật nổi bật nhất trong chính đạo. Mà nguồn cơn của tất cả chuyện này cũng chỉ là một câu nói của Ninh Tựu Phạm. Thế nhưng trong mắt các vị lão tổ Kim Đan này, chuyện của Ninh Chuyết cũng chỉ là một đề tài thú vị sau trà dư tửu hậu mà thôi.
"Đã kiểm tra xong Dạ Phong Nhu Thiết, không có vấn đề gì, cũng đã tiến hành xử lý sơ bộ rồi. Chư vị chuẩn bị bắt đầu luyện chế thôi!"
Trịnh Song Câu nói. Các vị lão tổ Kim Đan chọn giờ lành, lần lượt ngồi vào vị trí trận nhãn bên trong pháp trận. Hào quang của Thiên Công Đăng đột nhiên đại thịnh! Địa hỏa bàng bạc vô tận cuồn cuộn tuôn ra từ pháp trận, loại bỏ tất cả hoả sát, khí độc, sau đó quán thâu vào bên trong Thiên Công Đăng. Hoả đăng lập tức phình lớn ra gấp bảy tám lần, từ kích thước bằng đầu ngón tay biến thành một chiếc chén nhỏ. Thần thức các vị tu sĩ Kim Đan vừa tiến vào bên trong hoả đăng liền đã bị ánh lửa thiêu rụi. Hoả đăng nhìn bề ngoài tuy có chút nhỏ, thế nhưng lại ẩn chứa uy lực vô cùng khủng khiếp, bên trong chính là cả một mảnh biển lửa cuồn cuộn! Mặc cho liệt diễm đỏ thẩm không ngừng thiêu đốt, cơ quan binh khí như cự xà viễn cổ kia từ đầu đến cuối vẫn kiên cường chống cự.
Hai vị tu sĩ Kim Đan của Trịnh gia lần lượt ra tay, thi triển thuật luyện khí. Trong biển lửa có một ngọn núi lửa bay lên, hùng vĩ đứng sừng sững, trấn áp cơ quan binh khí vào bên trong. Hỏa diễm ngoài núi cuồn cuộn lao đến, khi va vào ngọn núi liền hóa thành từng đạo hồng quang. Hồng quang chiếu rọi, khiến cho cơ quan binh khí bên trong núi lửa dần dần mềm nhũn. Từng món tài liệu cấp Kim Đan được lần lượt đưa vào núi lửa, hóa thành từng dòng từng dòng dung nham ngũ sắc, dung nhập vào bên trong cơ quan binh khí nọ. Một món cuối cùng là Dạ Phong Nhu Thiết! Dạ Phong Nhu Thiết nóng chảy, hòa vào trong dòng dung nham, nhanh chóng định hình, bổ sung vào chỗ còn thiếu sót của cơ quan binh khí. Nhưng ngay lúc này, hắc xà lại đột nhiên giận dữ gầm lên, điên cuồng chống cự, thân rắn không ngừng uốn éo, đầu rắn hướng về sau, muốn cắn nuốt chỗ tấc thứ bảy trên thân thể mình.
"Nghiệt chướng! Còn không mau buông tay chịu trói, ngoan ngoãn thần phục!"
Trịnh Song Câu quát lớn, dồn toàn lực thi triển pháp thuật. Hỏa diễm lập tức ngưng tụ thành xiềng xích, trói gô hắc xà lại. Tộc trưởng Trịnh gia bước vào bên ngoài pháp trận, dồn toàn lực thi triển thiên tư - Thiên chùy bách luyện! Trong thế giới của hoả đăng, từng thanh hỏa chùy từ hoả diễm đỏ thẩm ngưng tụ ra chen chúc lao tới, bao vây lấy hắc xà nọ, không ngừng nện xuống. Ầm ầm ầm... Mỗi một chùy giáng xuống, sức chống cự của con hắc xà kia lại yếu đi một phần, hỏa chùy cũng theo đó lập tức vỡ vụn. Sau hơn một ngàn lần công kích, hắc xà rốt cuộc cũng xụi lơ ngã xuống đất, nhưng ánh mắt của nó vẫn đầy hung ác, kiệt ngạo. Trịnh Song Câu đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ngồi xuống, nuốt đan dược khôi phục nguyên khí. Trịnh Đan Liêm tiếp tục một mình duy trì hỏa diễm, luyện chế cơ quan binh khí này. Toàn thân hắc xà nọ tỏa ra hắc khí vô cùng nồng đậm, giống như cành liễu lay động trong gió, dễ dàng chống đỡ được liệt hoả thiêu đốt. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Chu Huyền Tích lóe lên ánh vàng:
"Đây hình như là cổ vật của Dạ Vũ Hoàng triều! Các ngươi thật to gan lớn mật, lại dám để người đường đường là vương thất của Nam Đậu quốc, thành viên của Thần Bộ ti như ta giúp các ngươi luyện chế đồ vật phạm lệnh cấm!"
Chu Lộng Ảnh mỉm cười nói:
"Chu đại nhân nói quá lời rồi. Theo như tại hạ được biết, Nam Đậu vương triều cũng không hề nghiêm cấm cổ vật của Dạ Vũ Hoàng triều."
Chu Huyền Tích lập tức nghiêm mặt, hừ lạnh:
"Dạ Vũ Ma Binh mặc dù có được uy lực vô song, nhưng Ma tính quá nặng, thường xuyên phệ chủ. Nếu như không cẩn thận, chúng ta sẽ tự tay gây ra tai họa cho chính bản thân mình. Không thể sử dụng loại binh khí này được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận