Tiên Công Khai Vật

Chương 359: Dạ Vũ điên cuồng (2)

"Nếu như tại hạ báo cáo lại tình hình ở nơi đây, có lẽ có thể khiến bọn họ ra mặt hoà hoãn được."
"Kỳ thật trong rất nhiều chuyện, đặt trên người chúng ta nặng tựa núi Thái Sơn, nhưng đặt trên người những tồn tại kia có lẽ chỉ là việc nằm trong một câu nói của bọn họ mà thôi."
Trong đại sảnh lập tức chìm vào yên lặng.
Trịnh Đan Liêm cười lạnh một tiếng:
"Nếu không phải tu sĩ Kim Đan chân truyền của Thái Thanh Cung tự mình giả dạng thành Ma tu, ta sao lại ra tay độc ác với hắn chứ."
"Nếu xử lý như vậy chẳng phải là muốn ta chủ động từ bỏ, vứt đi lợi khí mà gia tộc ta phải hao tâm tổn sức nhiều năm, vất vả lắm mới luyện chế thành công hay sao?"
"Sau đó thông qua một vị tu sĩ đại năng nào đó, tiến hành thoả hiệp cùng Thái Thanh Cung."
"Vậy thì những nỗ lực trước đây của chúng ta tính là cái gì?"
"Cái chết của tu sĩ Kim Đan chân truyền Thái Thanh Cung chẳng lẽ phải do một mình Trịnh gia ta gánh chịu toàn bộ trách nhiệm sao?"
"Chẳng lẽ sai lầm không phải do chính hắn gây nên ư?"
"Kết quả đến bây giờ, ngược lại là muốn tu sĩ chính đạo trừ ma vệ đạo như chúng ta trả giá đắt, đây chính là đạo lý của chính đạo sao?"
Một tràng chất vấn khiến bầu không khí trầm mặc trong đại sảnh càng thêm nặng nề.
Thấy mọi người im lặng hồi lâu, Trịnh Đan Liêm lập tức đứng dậy, phất tay áo một cái, cười lạnh nói:
"Lời không hợp ý chẳng hơn nửa câu, tiễn khách!"
Sau khi nói xong, gã liền tự mình rời đi.
Gã một mình trở về mật thất tu luyện, lại lấy cơ quan liêm đao ra lau chùi một cách tỉ mỉ.
Trên mặt Trịnh Song Câu lộ ra vẻ lúng túng, gã tiễn hai người Chu Huyền Tích, Tống Phúc Lợi ra cửa lớn.
Vị lão tổ Trịnh gia này chắp tay xin lỗi, giải thích thay cho Trịnh Đan Liêm:
"Sau khi chuyện này xảy ra, tộc huynh vẫn luôn cảm thấy phẫn nộ bất bình."
"Nói thật, ta rất hiểu huynh ấy."
"Bởi vì từ tám năm trước, sau khi huynh ấy lấy được Dạ Vũ Ma Binh không trọn vẹn và bản vẽ cơ quan từ trong Tiên cung, huynh ấy đã quyết tâm chế tạo ra bằng được binh khí này."
"Huynh ấy tốn công tốn sức chuẩn bị tám năm, có thể nói là bỏ bao công sức, tiêu tốn rất nhiều thời gian, tâm huyết, rốt cuộc cho tới gần đây, bởi vì thời cơ đã chín muồi cho nên mới vượt qua bước cuối cùng, luyện chế thành công."
"Đây sao chỉ là một món cơ quan binh khí?! Nói chính xác hơn, đây là tâm huyết tám năm của huynh ấy."
"Hiện tại hai vị lại muốn mua lại tâm huyết của huynh ấy, hơn nữa còn là bởi vì nguyên nhân như vậy, quả thực khiến huynh ấy nhất thời khó lòng tiếp nhận."
Tống Phúc Lợi vội vàng lên tiếng biểu thị mình đã hiểu, đồng thời cũng cho biết yêu cầu giao dịch của mình vẫn còn hiệu lực. Nếu như về sau Trịnh Đan Liêm thay đổi ý định, có thể lập tức liên lạc lại với lão.
Tống Phúc Lợi rời đi trước.
Chu Huyền Tích lưu lại nói chuyện riêng với Trịnh Song Câu.
Vị Thần bộ đại nhân này thở dài một hơi, nói lời thật lòng với đối phương:
"Ta đã gửi thư cho Vương thất."
"Thật không dám giấu giếm, bản thân ta cũng không làm chủ được đối với cục diện hiện nay. Không phải ta muốn bảo vệ các ngươi là có thể bảo vệ được."
"Tin rằng trong lòng Trịnh huynh và tộc huynh của ngươi cũng đều rõ ràng cục diện như vậy."
"Ví dụ như, ta đang nói là ví dụ, kết quả thư hồi âm của Vương thất không tốt."
"Ta cho rằng đối với Trịnh gia mà nói, con đường của Vân Thương của Tống Phúc Lợi cũng là một biện pháp mà các ngươi có thể cố gắng nắm bắt."
"Chính bởi vì như thế, cho nên ta mới thay mặt dẫn kiến."
Trịnh Song Câu liên tục gật đầu, chắp tay với Chu Huyền Tích:
"Thành ý của Chu đại nhân, tại hạ có thể lĩnh hội được, đa tạ đa tạ."
Trên mặt Chu Huyền Tích lộ vẻ áy náy, gã khẽ gật đầu với đối phương, sau đó xoay người rời đi.
Trong mật thất tu luyện.
Trịnh Đan Liêm đã lau chùi cơ quan Ma binh hồi lâu.
Gã đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve Dạ Vũ Ma Binh, trên mặt lộ ra vẻ si mê cùng say đắm.
Trong con ngươi của gã tràn đầy tơ máu.
Tơ máu càng ngày càng dày đặc, cuối cùng huyễn hóa thành một vệt hồng quang, quanh quẩn ở trong đáy mắt vị lão tổ Trịnh gia này.
"Đúng rồi."
Chu Huyền Tích đang muốn rời đi bỗng nhiên dừng bước, lại xoay người trở về.
"Nếu Trịnh Đan Liêm đạo hữu vẫn luôn không muốn từ bỏ cây Ma binh này, mà Vương thất cũng không muốn ra tay..."
"Có lẽ ta vẫn có thể giúp được ngươi."
"Ta muốn hỏi một chút, các ngươi là từ đâu có được tin tức về thanh Ma binh này?"
Trịnh Song Câu suy nghĩ một chút, nói cho Chu Huyền Tích biết:
"Đại khái là tám năm trước, tộc huynh khi tiến vào Tiên cung đã chém giết một vị tu sĩ Trúc Cơ."
"Lúc ấy vị Trúc Cơ tu sĩ kia tay cầm cơ quan liêm đao, giống như là đang phát điên, chém giết lung tung vào những tu sĩ vô tội."
"Tộc huynh không thể trơ mắt nhìn, bèn nghĩa hiệp xuất thủ, chém giết hắn ngay tại chỗ, cũng bởi vậy mới thu hoạch được cơ quan Ma binh tàn phá cùng một phần bản vẽ cơ quan hoàn chỉnh."
Chu Huyền Tích gật đầu, nói muốn mượn phần bản vẽ cơ quan này xem thử, không biết có được hay không.
Trịnh Song Câu khẽ gật đầu:
"Bản vẽ này cũng đã công khai cho mọi người xem qua lúc luyện chế cơ quan hắc xà. Chúng ta đã sao chép thành nhiều bản, hiện tại Chu đại nhân muốn mượn xem đương nhiên là có thể."
Trịnh Song Câu lập tức sai người đi đến tộc khố lấy bản vẽ.
Chu Huyền Tích lại hỏi:
"Ngoại trừ phần bản vẽ cơ quan này ra, còn đồ vật nào khác không?"
"Ta tinh thông Truy Căn Tố Nguyên Quyết, đồ vật liên quan càng nhiều càng tốt."
"Nói không chừng ta có thể lần theo nguồn gốc, điều tra ra được manh mối gì đó."
Trịnh Song Câu lắc đầu:
"Đã tám năm trôi qua rồi, cho dù lúc đó có để lại cái gì, cũng sẽ không còn giữ đến bây giờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận