Tiên Công Khai Vật

Chương 71: Nổ tung

Hỏa Thị vừa vỡ ra đã lập tức tự bạo!
Lực chú ý của Viên Đại Thắng lúc này đều đặt hết lên người Viên Nhị, quả Hỏa Thị ngàn năm cùng những cơ quan Hỏa Bạo hầu xung quanh.
Nó chưa từng nghĩ tới, bản thân mình lại có lúc phạm sai lầm!
Chuyện này căn bản là không thể nào!
Nó hái Hỏa Thị đã bao nhiêu năm nay, động tác đã như hóa thành một loại bản năng, tuyệt đối không có khả năng xảy ra sai sót.
Thế nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, nó thực sự đã phạm sai lầm!
Giờ khắc này, viên hầu trừng lớn hai mắt, trơ mắt nhìn quả Hỏa Thị trong tay nổ tung. Mà vụ nổ này lại dẫn phát ra những vụ nổ khác, chuỗi phản ứng dây chuyền của cả khu rừng Hỏa Thị sắp sửa bắt đầu.
Đây chính là rừng Hỏa Thị ngàn năm!
Trong khoảnh khắc sinh tử tồn vong, Viên Đại Thắng lại nhớ tới Viên Nhị còn đang ở trong rừng.
Nó không cần suy nghĩ, lập tức quay đầu chạy về phía Viên Nhị, che chở cho đối phương.
Nó muốn mang theo Viên Nhị chạy trốn khỏi rừng Hỏa Thị.
Thế nhưng Phí Tư sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!
Đây chính là sản nghiệp trọng yếu nhất của Hỏa Thị Tiên thành, cũng là chức trách của y, càng là chiến tích trọng yếu bên trong nhiệm kỳ của Thành chủ đại nhân!
Mỗi một mảnh rừng Hỏa Thị đều được ngăn cách bởi trận pháp, mục đích chính là để phòng ngừa trường hợp hái Hỏa Thị dẫn đến nổ tung liên hoàn, khiến toàn bộ rừng Hỏa Thị bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Ngay trong nháy mắt vụ nổ đầu tiên xảy ra, trận pháp phòng ngự đã được kích hoạt, ngăn cách khu rừng Hỏa Thị ngàn năm này lại, không cho vụ nổ lan sang những khu vực khác.
Viên Đại Thắng và Viên Nhị lại bị nhốt lại bên trong.
Ầm ầm ầm!
Chuỗi nổ tung liên hoàn bắt đầu.
Toàn thân Viên Nhị run rẩy dữ dội, hai mắt nhắm chặt, gắt gao túm lấy lông khỉ trên người Viên Đại Thắng, liên tục kêu gào: "Hầu thúc! Hầu thúc! Ta chết mất, chúng ta chết mất!"
Viên Đại Thắng ôm chặt gã vào trong ngực mình, lấy lưng che chắn cho gã, đối diện với rừng Hỏa Thị đang bạo tạc.
Toàn bộ rừng Hỏa Thị đều nổ tung!
Trong nháy mắt, ánh lửa ngút trời, biển lửa cuồn cuộn, giống như một đóa Hồng Liên đỏ rực khổng lồ nở rộ giữa đất trời, nóng bỏng đến cực điểm, có thể nung chảy cả kim loại.
Hỏa diễm cùng khí lãng khủng khiếp ập tới, tràn ngập toàn bộ không gian bên trong trận pháp.
Áp lực cực lớn giữa ranh giới sinh tử tồn vong khiến cho khuôn mặt Viên Đại Thắng trở nên tràn đầy dữ tợn, nó theo bản năng muốn sử dụng Ma Nhiễm Huyết Cân Công!
Nhưng đột nhiên, nó dường như đã ngộ ra điều gì, bỗng chốc có chút do dự!
Trên sườn núi, Ninh Chuyết trợn tròn mắt kinh hãi, ánh lửa từ vụ nổ hắt lên khuôn mặt non nớt của hắn một màu đỏ rực, nhưng lại không thể che lấp đi u mang trong đáy mắt hắn.
"Thành công rồi!" Tim hắn đập rộn lên, trong lòng tràn đầy sự vui sướng tột độ.
Đây chính là cạm bẫy mà hắn đã phải vắt óc suy nghĩ, tỉ mỉ bố cục, mục đích chính là muốn đưa Viên Đại Thắng vào chỗ chết!
Với loại bạo tạc khủng bố như vậy, Viên Đại Thắng chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng! Nó phải dốc toàn bộ khả năng của mình, mới có thể có chút hy vọng giữ được mạng sống.
Thế nhưng nó có thể dốc hết toàn lực hay không? Nó có thể để lộ Ma Nhiễm Huyết Cân Công ra ư?
Một khi bị bại lộ, nó chắc chắn sẽ bị truy lùng và vây bắt!
Bởi vì đây là Ma công, trong âm thầm có lẽ còn có đường lui. Nhưng nếu bị bại lộ trước mắt bao người, thì có nhân vật chính đạo nào dám ra mặt bao che cho nó?
Hiện tại bốn thế lực lớn vẫn chưa biết được giá trị kinh người của Viên Đại Thắng khi thăm dò Dung Nham Tiên cung.
Mặt khác bọn họ còn đang hợp lực vây quét ma tu bóng đen.
Nếu đột nhiên xuất hiện một kẻ tu luyện Ma công, bọn họ sẽ phản ứng như thế nào?
Thời gian vào một khắc này dường như trở nên chậm lại.
Bạo tạc kinh khủng tiếp diễn, hỏa diễm đỏ rực dần dần nuốt chửng Viên Đại Thắng và Viên Nhị.
Viên Đại Thắng bảo hộ sít sao Viên Nhị trong lồng ngực mình, trong lúc mơ hồ, nó lại như gặp được Viên Nhất.
Viên Nhất vẻ mặt hớn hở bế Viên Nhị chạy đến trước mặt Viên Đại Thắng.
"Nhìn xem này, Đại Thặng, đây là nhi tử của ta, là nhi tử của ta đó!" Viên Nhất mừng rỡ như điên, "Ta có hài tử, ta có hậu đại trên cõi đời này rồi!"
Viên Đại Thắng nhếch miệng cười ra tiếng, trong lòng thật sự vui mừng cho Viên Nhất.
Viên Nhất trực tiếp đưa hài tử của mình vào tay nó.
Viên Đại Thắng vội vàng đưa tay tiếp lấy, có chút luống cuống tay chân.
Đứa bé còn quá nhỏ, nó cẩn thận dùng lòng bàn tay nâng lên, từ tấm vải quấn quanh người đứa bé, nó có thể cảm nhận được hơi ấm, cảm nhận được sự yếu ớt của sinh linh bé nhỏ.
Tất cả những thứ này đều khiến nó vô cùng cảm động.
Viên Nhất mỉm cười nhìn Viên Đại Thắng: "Ngươi cũng thích nó đúng không? Như vậy tốt quá rồi, khụ khụ khụ!"
Vừa nói xong câu này, Viên Nhất lại ho ra máu.
Viên Đại Thắng vội vàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm y, kêu lên một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Viên Nhất xua xua tay với nó, thản nhiên nói: "Bệnh cũ mà thôi, ngươi cũng không phải không biết."
Y lau đi vết máu ở khóe miệng, lại nhổ ra một ngụm nước bọt đầy máu, mặc kệ cơn đau từ cơ thể truyền đến, vẫn nhếch miệng cười nói: "Từ tầng lớp dưới đáy từng bước từng bước chém giết leo lên, bò đến vị trí như ngày hôm nay, không trả giá chút gì thì sao được?"
"Ngươi nói có phải không, Đại Thặng?"
Con viên hầu kia khịt khịt mũi cười vài tiếng, những vết sẹo chi chít trên người nó chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Viên Nhất dang rộng hai tay, hít sâu vài hơi: "Mẹ nó, lão tử sống một đời này, coi như cũng đáng giá rồi."
Sau đó y lại dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Ta ra tay rồi... Đứa nhỏ này đã không còn mẫu thân... Hừ, con đàn bà kia còn muốn ôm hài tử uy hiếp ta, không có ả, người nhà ả, tài sản của ả đều là của chúng ta!"
"Ta đã nói rồi, ta sẽ khiến cho ả phải hối hận!"
"Ta cũng từng nói, sỉ nhục ta phải nhận năm xưa, ta sẽ bắt bọn chúng trả lại gấp bội! Ta nói được làm được! Đại Thặng!"
Con viên hầu kia khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn hài nhi đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Viên Nhất cũng nhìn về phía đứa bé, nói: "Ta đặt tên cho nó là Viên Nhị... Đại Thặng, mạng của ta không dài bằng ngươi đâu."
"Nếu như có một ngày ta không còn nữa, vậy để Viên Nhị thay thế Viên Nhất, tiếp tục ở bên cạnh ngươi."

Viên Nhị đói bụng, bắt đầu kêu khóc, Viên Đại Thắng bóp quả đào to bằng chậu rửa mặt, lấy nước cho đứa bé này uống, kết quả xối cho Viên Nhị thành con chuột lột.
Viên Nhị bị bệnh, Viên Đại Thắng len lỏi như gió trong Hỏa Thị Tiên thành lúc đêm khuya, xông vào y quán, một phát túm lấy cổ áo dược sư, kéo lê hắn ta chạy như bay, tiếng kêu gào thảm thiết của dược sư xé toạc yên tĩnh của đêm trăng.
Viên Nhị bắt đầu tập leo trèo, gã nắm chặt bộ lông thật dày của Viên Đại Thắng, thử khiêu chiến leo lên những nơi cao. Mỗi một lần rơi xuống, đều được bàn tay to lớn của Viên Đại Thắng vô cùng tinh chuẩn đỡ lấy.
Viên Nhị dần dần lớn lên, Viên Nhất lại ngày càng suy yếu, ốm đau nằm liệt giường.
Đến cuối cùng.
Vào những ngày tháng cuối cuộc đời mình, Viên Nhất nói với Viên Nhị: "Tiểu tử thúi, sau này dựa vào Hầu thúc của ngươi, giữ vững phần gia nghiệp này cho ta."
Viên Nhị còn trẻ nước mắt lưng tròng.
Viên Nhất nhìn về phía lão viên hầu của mình, trong lúc hấp hối khẽ gọi: "Đại Thặng! Ta, ta..."
Viên Đại Thắng cũng kêu lên một tiếng đáp lại, nhưng lại không giống như mọi khi, có thể nghe thấy được lời nói tiếp theo của Viên Nhất.
Viên Nhất nằm trên giường, hai mắt trợn trừng, miệng cũng mở lớn, không còn chút hơi thở nào nữa.
Viên hầu yên lặng đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng đá. Trên mặt nó không chút biểu tình nào, nhưng trong tai lại giống như sấm sét nổ vang, chỉ còn lại tiếng oanh minh không dứt.
Ầm ầm!
Tiếng nổ chấn động màng nhĩ, bạo tạc khủng bố tựa như một con cự thú thời tiền sử, trong nháy mắt nuốt chửng Viên Đại Thắng và Viên Nhị.
Sau đó nổ tung bị trận pháp ngăn cản, ánh sáng đỏ rực chói mắt đến cực điểm, tràn ngập toàn bộ không gian bên trong trận pháp.
Chỉ vẻn vẹn mấy hơi thở, ánh lửa liền tiêu tán.
Những người xung quanh có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng bên trong trận pháp.
Một mảnh đất hoang tàn, khắp nơi đổ nát, rừng Hỏa Thị đã từng rậm rạp trước kia gần như biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại vài gốc cây Hỏa Thị, thân cây đều biến thành than cốc, thế nhưng vẫn kiên cường đứng sừng sững.
Sau đó một khắc, theo gió nóng tản đi, thân cây than cốc vỡ vụn, đổ ầm ầm xuống đất.
Viên Đại Thắng quỳ một gối trên mặt đất, tựa như một pho tượng đá.
Viên Nhị trong lòng nó khẽ động đậy, Viên Đại Thắng liền ngã xuống đất, phát ra tiếng động nặng nề.
Nó da tróc thịt bong, phần lưng bị vụ nổ đánh cho xương sống trắng hếu lộ ra ngoài, bộ lông bên ngoài cơ thể không còn, da thịt cháy đen từng mảng.
Nó nhắm chặt hai mắt, răng nanh ẩn hiện, đau đớn kịch liệt cùng vẻ mặt dữ tợn khi dốc hết toàn lực in hằn trên khuôn mặt nó.
Viên Nhị mặt mày ngơ ngác, gã mờ mịt chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh, sau đó run rẩy một cái, giật mình tỉnh lại.
Gã vội vàng kiểm tra bản thân, phát hiện mình chỉ bị thương nhẹ.
Đây quả thực là một kỳ tích!
Viên Nhị thật sự không dám tin, trong tích tắc bạo tạc nổ ra, gã cứ ngỡ mình chết chắc rồi! Không ngờ hiện tại vẫn còn sống, hơn nữa lại còn sống sót một cách thần kỳ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận