Tiên Công Khai Vật

Chương 20: Độ mình

Trong ngục tối, các tu sĩ Ninh gia đang tranh luận sôi nổi.
Công pháp được tiếng chuông truyền vào trong đầu mỗi người có tên là "Ngũ Hành Khí Luật Quyết", chỉ có ba tầng đầu.
Tuy nhiên chỉ với nội dung của ba tầng đầu này, sau khi trao đổi, mọi người phát hiện ra đều có sai lệch nhất định.
Ví dụ đoạn về ngưng tụ Kim khí, có người lĩnh ngộ được là: "Kim khí nhập chưởng, lan tỏa khắp kinh mạch, từ lòng bàn tay đến phổi, bồi bổ ngũ tạng. Tu luyện cần để cho lòng dạ rộng mở, hô hấp đều đặn, Kim khí chủ về khô nóng, nếu sử dụng không đúng, dễ tổn thương phế âm."
Có người lại nghe được là: "Kim khí nhập chưởng... ý chí cuồng dũng, thổ nạp gấp gáp. Kim khí sắc bén, chủ về sát phạt quả quyết, thuận thế mà tiến."
Cách thứ nhất yêu cầu tu sĩ hành công chậm rãi, loại sau lại muốn tu sĩ dũng mãnh tinh tiến.
Rõ ràng mọi người đều nghe cùng một tiếng chuông, nhưng lại có lĩnh ngộ lại khác nhau, dẫn đến tranh cãi không ngừng.
"Xem ra các ngươi vẫn chưa hiểu rõ về chuông truyền pháp." Chẳng mấy chốc Trì Đôn lại hiện thân, sau lưng dẫn theo Ninh Trầm và Ninh Dũng.
Đến lúc này, y đã thẩm vấn xong tất cả tu sĩ Ninh gia.
Chúng tu Ninh gia đều quay đầu nhìn sang. Có người cung kính hành lễ: "Kính xin Trì Đôn đại nhân chỉ giáo."
Ninh Chuyết nhìn về phía Ninh Trầm, Ninh Dũng, mặt lộ vẻ mỉm cười.
Ánh mắt Ninh Trầm, Ninh Dũng lại có chút trốn tránh. Vừa rồi khi bị thẩm vấn, bọn họ đã thành thật khai báo mọi chuyện, bao gồm cả việc nhận lệnh của Ninh Chiến Cơ, khích tướng Ninh Chuyết vào động.
Trì Đôn giải hoặc cho mọi người: "Chuông truyền pháp, tên đúng như ý nghĩa, chính là để truyền pháp."
"Ưu điểm của việc biến tiếng chuông thành công pháp là bất kể ngôn ngữ hay sinh linh chủng tộc khác biệt, đều có thể có cảm ngộ của riêng mình."
"Tam Tông thượng nhân lòng dạ từ bi, phổ độ chúng sinh. Bởi vậy mới lưu lại chuông truyền pháp, không chỉ muốn độ người, mà còn độ cả những sinh linh khác."
"Chuông truyền pháp cũng có ưu khuyết của riêng mình. Một loại bình thường, tiếng chuông truyền ra pháp môn giống nhau. Còn loại cao cấp, công pháp truyền ra lại tùy thuộc vào từng người mà hoàn toàn khác biệt."
Đa số mọi người đều kinh ngạc, nhưng cũng có một số người lộ vẻ trầm tư như nghĩ tới điều gì đó.
Trì Đôn tiếp tục nói: "Công pháp mà mỗi người các ngươi nhận được đều là đúng. Bởi vì những công pháp này đều đã được điều chỉnh một cách tinh vi dựa trên bản thân các ngươi."
"Hóa ra là như vậy!" Chúng tu sĩ bừng tỉnh đại ngộ, đều lộ vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng.
"Bất kỳ một loại công pháp tu chân nào, đều là hấp thụ nguồn năng lượng từ bên ngoài, pháp môn để chúng ta tiêu hóa hấp thu, tích trữ và sử dụng. Tất cả đều có thể không ngừng cải tiến."
"Không sai, công pháp tu hành thời cổ đại khó có thể cạnh tranh với pháp môn mới, chính là vì môi trường bên ngoài đã thay đổi, thương hải tang điền."
"Tam Tông thượng nhân thật sự lòng dạ từ bi, chiếu cố đến từng người chúng ta."
Trì Đôn tiếp tục nói: "Đây cũng là phong cách của Phật môn. Phật môn am hiểu nhất là độ hóa, tức là tẩy luyện pháp lực bên ngoài, chuyển hóa thành Phật lực tương ứng. Câu 'đặt xuống đồ đao, lập địa thành Phật', chính là có thể chuyển hóa pháp lực của Ma tu nhiều năm thành pháp lực của Phật môn."
"Các ngươi cũng đừng đánh giá quá cao hiệu quả. Tiếng chuông truyền pháp có giới hạn, chiếu cố đến toàn bộ sinh linh trong thành, mức độ điều chỉnh chắc chắn vẫn còn hạn chế."
"Cho nên các ngươi đừng lầm tưởng rằng công pháp này là hoàn mỹ. Trong quá trình tu luyện vẫn có thể thử cải tiến."
Các tu sĩ Ninh gia hai mặt nhìn nhau.
Có người cười khổ: "Việc cải tiến công pháp quá khó khăn! Trì Đôn đại nhân đánh giá chúng ta quá cao rồi."
Người khác tiếp lời: "Người có thể sửa đổi công pháp, hoặc là nghiên cứu công pháp cực kỳ sâu sắc, hoặc là có thiên phú tài tình xuất chúng. Chúng ta chắc chắn không làm được."
Trì Đôn đương nhiên cũng biết điều này, y chẳng qua chỉ hảo ý nhắc nhở một câu mà thôi.
"Được rồi, các ngươi đều đã được rửa sạch hiềm nghi, đi theo ta, đừng chiếm chỗ trong lao ngục nữa."
Y thả các tu sĩ Ninh gia, cũng là có ý đồ riêng.
Trì Đôn dùng loại phương thức này để mơ hồ lấy lòng với Ninh gia, cho thấy việc thẩm vấn người Ninh gia không phải là ý muốn của y, mà chỉ là trách nhiệm thuộc chức trách.
Các tu sĩ Ninh gia không ngừng cảm tạ rối rít, đều đi theo Trì Đôn rời khỏi ngục tối.
Bọn họ vừa ra khỏi ngục, nhìn thấy ánh bình minh, lập tức Cảnh Tâm Linh trên người Trì Đôn bỗng nhiên vang lên, tiếng đinh đương vô cùng chói tai.
Trì Đôn đột nhiên biến sắc, khí tức bùng nổ, men theo chỉ dẫn của Cảnh Tâm Linh phóng tới.
Khí lãng bành trướng, hất văng các tu sĩ Ninh gia xung quanh.
Ầm!
Sau đó một khắc, một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất rung chuyển, bụi mù cuồn cuộn.
Từ trong bụi mù có một bóng người bay vụt ra.
Các tu sĩ Ninh gia đều kinh hô: "Là tên Ma tu bóng đen kia!"
"Tặc tử gan to bằng trời, dám xông vào ngục tối dò xét." Trì Đôn nổi giận, truy đuổi theo tên Ma tu bóng đen kia.
Tên Ma tu bóng đen nọ không ngừng cười khặc khặc, thanh âm khàn khàn, vừa đánh vừa lùi.
Ầm ầm ầm.
Hai người liên tục nhảy vọt qua những phòng ốc, cung điện, nơi bọn họ giao đấu, các kiến trúc lớn nhỏ đều không ngừng sụp đổ.
Các thành dân hoảng loạn bỏ chạy.
"Chúng ta cũng mau đi!" Các tu sĩ Ninh gia chạy về phương hướng ngược lại.
Ninh Trầm, Ninh Dũng cũng muốn lôi kéo Ninh Chuyết chạy trốn.
Ninh Chuyết lại nói: "Chạy đi đâu? Chúng ta quay trở lại địa lao, nơi đó mới là chỗ an toàn!"
Hai người kia lập tức ngẩn ra.
Ninh Chuyết trực tiếp nắm lấy tay hai người: "Nghe ta chắc chắn sẽ đúng."
Ba người liền quay ngược lại bên trong địa lao.
Bước vào bên trong phòng giam, chỗ ngồi, hoa quả vẫn còn đó.
Đám người Ninh Chuyết lại lần nữa ngồi xuống.
Ninh Chuyết giải thích: "Tuy trong Tiên thành có đại trận bảo vệ, chiến lực của bất kỳ tu sĩ nào cũng sẽ bị giảm đi nhiều, nhưng Kim Đan kỳ vẫn là tồn tại mà chúng ta không thể chống lại."
"Nhỡ đâu bọn họ ra tay đánh nhau, lại đánh đến chỗ chúng ta thì sao?"
"Giống như tình huống trong Xích Diễm Yêu Dung động!"
"Trì Đôn đại nhân rất mạnh, ngài ấy là thể tu, chiến lực bị áp chế ít nhất trong Hỏa Thị Tiên thành. Khả năng ngài ấy chiến thắng rất cao."
"Chúng ta cứ đợi ngài ấy giết tên Ma tu bóng đen kia, rồi mới ra ngoài, lúc đó mới là an toàn nhất."
Ninh Trầm, Ninh Dũng nghe xong, đều cảm thấy lời Ninh Chuyết nói rất có lý.
Ầm ầm ầm...
Cuộc giao phong giữa hai Kim Đan vẫn đang tiếp diễn, mỗi lần va chạm đều khiến cả địa lao rung chuyển, bụi bặm trên trần nhà rơi xuống.
Ninh Trầm, Ninh Dũng đứng ngồi không yên.
Ninh Chuyết lại vô cùng ung dung thong thả, ăn hoa quả, uống trà, có vẻ không tim không phổi.
Thấy đồng môn của mình như vậy, Ninh Trầm, Ninh Dũng càng thêm kính phục.
Ninh Chuyết giải thích: "Ai daf, ta nghĩ thông suốt rồi! Nếu như hai vị Kim Đan đánh đến đây, chúng ta chắc chắn ngỏm củ tỏi. Trong trường hợp xấu nhất này, chi bằng ăn nhiều một chút, ít nhất cũng không làm quỷ đói."
Ninh Trầm cạn lời.
Ninh Dũng thì vỗ đầu, giơ ngón cái với Ninh Chuyết: "A Chuyết, ngươi nói đúng đấy. Thông minh!"
Gã bốc lấy một nắm nho, nhét vào miệng, còn gọi Ninh Trầm: "Ngươi cũng ăn đi, mau ăn đi."
Ninh Trầm liếc gã, sắc mặt, tâm tình đều vô cùng nặng nề, lắc đầu: "Các ngươi ăn đi, ta ăn không nổi."
Cuộc giao thủ giữa hai vị Kim Đan cũng không kéo dài lâu.
Ba người vẫn luôn quan sát động tĩnh, phát hiện động tĩnh ngày càng nhỏ, tiếng nổ càng lúc càng xa, lúc này mới dần dần yên tâm.
Mãi cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa, có cai ngục đến thúc giục ba vị thiếu niên Ninh gia, ba người lúc này mới lại ra khỏi ngục tối.
Trì Đôn, Ma tu bóng đen đã hoàn toàn biến mất. Theo lời những người khác nói, là đã đuổi đánh ra khỏi thành.
Hàng loạt phòng ốc đổ sập, hóa thành phế tích.
Trong đống đổ nát, xác chết nằm la liệt, tiếng khóc than của những người sống sót khiến cho buổi sáng sớm này trở nên lạnh lẽo.
Ba thiếu niên Ninh gia đều mặt mũi nặng trĩu tâm sự.
"Kỳ quái, trước đây ta luôn cảm thấy Tiên thành rất an toàn!" Ninh Dũng nói.
Ninh Trầm thở dài một tiếng: "Như vậy đã là tốt rồi. Có đại trận Tiên thành trấn áp, tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thể phát huy toàn bộ sức chiến đấu. Nếu không một pháp thuật cấp bậc Kim Đan giáng xuống, nửa tòa thành đều sẽ gặp nạn."
Ninh Chuyết thúc giục: "Đây không phải chuyện chúng ta quản được, đi về thôi, bây giờ ta chỉ muốn nằm trên giường, ngủ một giấc thật say."
Lời vừa nói ra, lập tức gợi lên sự mệt mỏi, tiều tụy của hai vị đồng môn bên cạnh.
Sau khi đồng hành một đoạn đường, Ninh Chuyết và hai người chia ra.
Trải nghiệm tối qua quá phong phú, Ninh Chuyết cũng mệt mỏi rã rời, vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Ngủ đến tận chạng vạng tối, hắn lúc này mới mơ màng tỉnh lại.
Sau khi ăn uống qua loa, hắn đi vào phòng làm việc dưới lòng đất.
Ngồi xếp bằng bên trên bồ đoàn, hắn bắt đầu nếm thử tu luyện "Ngũ Hành Khí Luật Quyết" lần đầu tiên.
Trước đây hắn tu luyện "Tuyết Vực Phù Lục Đồ Điển", là một trong ba đại công pháp của Ninh gia. Theo lẽ thường, hắn cần phải xóa bỏ toàn bộ "đồ điển pháp lực", thanh lý hoàn toàn, lúc này mới có thể tu luyện công pháp khác.
Nhưng Ninh Chuyết lại không cần.
Ngã Phật Tâm Ma Ấn!
Đối với người khác là ma, đối với bản thân mình là Phật.
Độ hóa bản thân, không chỉ là trấn áp tâm niệm, không buồn không vui, đề phòng dò xét, mà còn có diệu dụng chuyển hóa pháp lực.
Lập này, đồ lục pháp lực không ngừng chuyển hóa, trực tiếp biến thành ngũ hành pháp lực, hiệu suất vô cùng kinh người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận