Tiên Công Khai Vật

Chương 144: Ân nhân cứu mạng (2)

Trận pháp khí vận Tọa Sơn Quan Hổ Đấu đã triệt để khơi dậy tâm tính báo thù của Hàn Minh, khiến nàng không còn chút lý trí nào nữa.
Hiện tại bị Thích Bạch ép hỏi, nàng đột nhiên tỉnh ngộ lại, là mình đã bị lợi dụng, trở thành con tốt dò đường phía trước.
Thích Bạch muốn mượn cơ hội này để bức bách nàng, ép nàng khuất phục, trở thành thuộc hạ của gã.
"Xét trên bản chất, điều này có gì khác biệt so với cách Thùy Thiều Khách đối xử với ta?"
"Vậy để bọn chúng chó cắn chó!"
"Một tên có được Tiên tư, một tên là tu sĩ Kim Đan kỳ, ha ha!"
Vừa nghĩ đến đây, Hàn Minh giả vờ đáp:
"Thuộc hạ thua là do quá nóng lòng báo thù, khiến cho tâm cảnh bất ổn..."
"Chẳng lẽ không phải do thực lực không đủ sao?"
Thích Bạch trực tiếp cắt ngang lời nàng. "Vâng."
Hàn Minh cắn răng thừa nhận, sau đó còn chủ động đề nghị: Chỉ cần Thích Bạch giúp nàng báo thù rửa hận, giết chết Thùy Thiều Khách, nàng nguyện ý thần phục gã một trăm năm, có thể ký kết hồn ước. Thích Bạch mỉm cười:
"Ngươi cũng coi như thông minh."
Gã thật sự rất coi trọng Hàn Minh, nàng ta có được thiên tư, mặc dù chỉ là thiên tư hạ đẳng mà thôi, nhưng thu làm thuộc hạ cũng mang đến tác dụng không nhỏ. Sau đó gã thả hồn phách Hàn Minh trở về thân thể, thuận tiện chữa trị cho nàng một chút. Hàn Minh rốt cuộc cũng có thể hoạt động một cách tự do. Thích Bạch nhìn về phía Tôn Linh Đồng:
"Nói đi, Thùy Thiều Khách ở đâu?"
Tôn Linh Đồng cố ý kéo dài thời gian:
"Vừa rồi ngươi cũng đã nói, cho ta biết Hàn Minh làm cách nào cầu cứu được?"
"Ngươi vẫn còn nhớ rõ."
Thích Bạch cười cười, kể lại đầu đuôi câu chuyện. Vấn đề nằm ở bên trong một nhóm tài liệu. Hàn Minh chủ động đề cập đến hồn ước với Ninh Chuyết, mà muốn ký kết hồn ước thì cần rất nhiều tài liệu quan trọng. Trong số những tài liệu đó, có một vài loại vật liệu trân quý bị thế lực ngầm của Phệ Hồn tông lũng đoạn. Sau khi Hàn Minh bị bắt, Ninh Chuyết tiến hành thu thập tài liệu để ký kết hồn ước. Tin tức từ đó lan truyền ra ngoài, lập tức khiến thế lực ngầm của Phệ Hồn tông cảnh giác cùng chú ý. Cộng thêm việc Hàn Minh tung tích không rõ một thời gian dài, rất dễ dàng để bọn họ liên tưởng đến việc nàng bị bắt, cần được cứu viện khẩn cấp. Đừng quên, Thích Bạch vẫn luôn âm thầm theo dõi Hỏa Thị Tiên thành. "Hoá ra là như vậy."
Tôn Linh Đồng thở dài. "Thường thường thì bố trí đơn giản, trực tiếp lại hiệu quả hơn so với pháp thuật, pháp khí."
Thích Bạch nói, "Hiện tại đến lượt ngươi giải hoặc cho ta rồi."
Tôn Linh Đồng lắc đầu, giơ hai tay lên:
"Trước đó chúng ta có thỏa thuận gì đâu."
"Ngươi không muốn phối hợp ư?"
Thích Bạch cảm thấy có chút kỳ quái, "Ngươi biết rõ ta có một xưng hào rất nổi danh là Manh Phán quan, có lẽ cũng hiểu rõ được ý nghĩa trong đó chứ."
Tôn Linh Đồng nói:
"Vậy ngươi cứ việc ra tay là được."
"Cảm giác thống khổ khi bị sưu hồn không phải là thứ người thường có thể tưởng tượng được đâu."
Thích Bạch cười lạnh, "Nếu ngươi đã muốn nếm thử một hai, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Gã bóp lấy hồn phách của Tôn Linh Đồng, đi vào phòng trong. Tiếp đó gã lấy ra một cái ấn tỷ, rót pháp lực vào, ném lên không trung. Ấn tỷ lơ lửng giữa không trung. Thích Bạch chắp tay, hành lễ đối với ấn tỷ:
"Cung thỉnh Thẩm Phán quan!"
Ấn tỷ bộc phát ra quỷ khí bàng bạc ngập trời, nhanh chóng ngưng tụ thành một bóng người khổng lồ. Thỉnh Thần thuật - Thẩm Phán Quan! Phán quan quỷ thần hung thần ác sát, ngồi xếp bằng như pho tượng thần trong chùa miếu, từ trên cao nhìn xuống Tôn Linh Đồng. Hai mắt Phán quan bắn ra điện quang, xuyên thấu hồn phách Tôn Linh Đồng, lục soát từng ngóc ngách bên trong ký ức của y. Tôn Linh Đồng không cách nào phản kháng, trong nháy mắt rơi vào một vùng hắc ám vô tận. Chờ đến lúc y mở mắt ra, thứ nhìn thấy đầu tiên lại là sư phụ của mình. Sư phụ dùng ánh mắt từ bi và xót thương nhìn y, nói:
"Ài, tên đồ đệ ngốc nhà ngươi tham ăn như vậy, ăn cả Định Nhan đan, sau này chỉ có thể chuyên tu Đồng Tử Công rồi."
Ký ức đột nhiên bị cắt ngang, giống như có một bàn tay vô hình cưỡng ép tua ngược lại ký ức của Tôn Linh Đồng. Lúc này y đang ở trong Xích Diễm Yêu Dung động, nhìn chằm chằm vào một góc của Dung Nham Tiên cung, lo lắng chờ đợi. "Sư phụ, sư phụ, sao ngài vẫn chưa đi ra vậy?"
Ký ức lại bị cắt ngang. Khung cảnh từ trong Hỏa Thị sơn chuyển đến một con đường nhỏ trong Tiên thành. Tôn Linh Đồng trọng thương sắp chết, nằm trên mặt đất, không một ai đoái hoài. Một đứa bé hai tuổi nhìn thấy y, cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần, sau đó dùng hết sức lực kéo y vào nhà. Ký ức lại lóe lên thêm lần nữa. Tôn Linh Đồng lúc này đã nằm trên giường, vô cùng suy yếu nhìn ân nhân cứu mạng của mình. Đứa bé hai tuổi kia đang bưng bát thuốc, đưa cho y uống. "Ngươi tỉnh rồi."
"Uống nhanh đi!"
"Đây là thuốc mà ta sắc cho ngươi, có tác dụng khôi phục rất tốt."
Tôn Linh Đồng ngây ngẩn cả người, vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại. "Tiểu đệ đệ, ngươi tên là gì vậy?"
"Ta tên Ninh Chuyết."
"Nhà ngươi ở chỗ nào? Cha mẹ ngươi tên gì, ngươi còn nhớ rõ không?"
Tâm thần Tôn Linh Đồng bị xúc động, vô thức lẩm bẩm:
"Sư, sư phụ..."
Ninh Chuyết mới hai tuổi vội vàng gật đầu:
"Đúng, đúng, lúc hôn mê ngươi luôn mồm gọi sư phụ. Vậy sư phụ của ngươi đâu?"
Tôn Linh Đồng lập tức rưng rưng nước mắt:
"Sư phụ ta, ngài ấy không đi ra được... Ta muốn tìm ngài ấy trở về!"
Nói xong, y cố gắng ngồi dậy. Thế nhưng y lúc này quá suy yếu, hai tay vô lực chống xuống giường, lại đột ngột ngã xuống. Ninh Chuyết hai tuổi vội vàng đỡ y dậy, dùng thanh âm non nớt an ủi:
"Không nên gấp gáp, không nên gấp gáp. Ngươi muốn đi tìm sư phụ, có thể bảo người lớn trong nhà đi tìm. Bây giờ ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã."
Tôn Linh Đồng vô cùng lo lắng nói:
"Sư phụ là người thân duy nhất của ta trên đời này! Trừ ngài ấy ra, ta đã không còn ai thân thích nữa."
Ninh Chuyết lúc này mới hai tuổi ngây người, trong lòng dâng lên một cảm giác đồng cảm mãnh liệt! Hắn có chút nghẹn ngào nói ra:
"Ta, ta cũng không có thân nhân. Trước khi ta sinh ra, phụ thân ta cũng đã tử trận."
"Mẫu thân ta cũng, cũng qua đời cách đây không lâu."
"Ừm... Mặc dù ta còn có đại bá, nhưng ông ấy rất hung dữ, ta chưa bao giờ coi ông ấy là thân nhân của mình."
Nói đến đây, hốc mắt Ninh Chuyết hai tuổi đột nhiên đỏ hoe, đôi môi không ngừng run run. Tôn Linh Đồng sững sờ, bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn:
"Ngươi đừng khóc a..."
"Oa!"
Sau một khắc, Ninh Chuyết hai tuổi nhớ đến chuyện thương tâm lập tức òa khóc nức nở. Tôn Linh Đồng trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy vô cùng bất lực. Mặc dù y được cứu rồi, nhưng vị ân nhân cứu mạng này... lại có chút đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận