Tiên Công Khai Vật

Chương 305: Thần bộ chất vấn (1)

"Nói! Tại sao ngươi lại muốn giết chết Viên Đại Thắng?"
Chu Huyền Tích đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo như sắt thép, không mang theo một chút ấm áp nào.
"A?"
Trên mặt Ninh Chuyết lộ vẻ kinh ngạc.
"Nói!"
Chu Huyền Tích quát lớn một tiếng, đồng thời bộc phát ra một cỗ áp lực khổng lồ, giống như một ngọn núi vô hình đột ngột đè lên người Ninh Chuyết.
Cỗ áp lực này quá mức khổng lồ, đến mức Ninh Chuyết dưới tình huống không kịp phòng bị, suýt chút nữa bị ép cho quỳ hai đầu gối xuống đất.
Hắn loạng choạng một hồi, phần lưng không thể tránh khỏi bị uốn cong, nhưng hắn lại không hề quỳ mà gian nan duy trì tư thế đứng thẳng, trong ánh mắt nhìn Chu Huyền Tích toát ra một tia bướng bỉnh.
Kim quang trong mắt Chu Huyền Tích đại thịnh, gã dùng một loại tư thái cường ngạnh trước nay chưa từng có nhìn thấu Ninh Chuyết!
Ánh mắt của gã sắc bén vô cùng, khiến cho Ninh Chuyết cảm thấy như toàn thân mình hoàn toàn trần trụi, đang đứng giữa trời đông giá rét.
Ninh Chuyết điên cuồng vận chuyển pháp lực tầng chín đỉnh phong, rót vào bên trong Vân Ảnh Ẩn Hàm Bao dưới đầu lưỡi mình.
Vân Ảnh Ẩn Hàm Bao được phát động, miễn cưỡng chống đỡ lại sự dò xét của Chu Huyền Tích.
Nhưng rõ ràng loại kháng cự này cũng chỉ có giới hạn.
Ninh Chuyết mồ hôi đầm đìa, nghiến răng nghiến lợi, có chút gian nan lên tiếng:
"Vâng, đúng là tiểu nhân có tư tâm."
"Tiểu nhân muốn có được sinh ý Hỏa Bạo hầu, muốn chuyện làm ăn của mình phát triển, Hầu Đầu bang chính là trở ngại lớn nhất của ta."
"Sự tồn tại của Viên Đại Thắng đã chắn mất đường tài lộc của tiểu nhân."
"Cho nên khi tiểu nhân nhìn thấy nó bị trọng thương sắp chết trong Hỏa Thị tiết, trong lòng liền nổi lên sát ý, chủ động xin Phí Tư đại nhân một tấm lệnh bài."
"Tiểu nhân dựa vào tấm lệnh bài thân phận này dễ dàng tiến vào Hầu Đầu bang, thuyết phục Viên Nhị, để cho hắn từ bỏ việc trị thương cho con viên hầu kia."
"Viên Đại Thắng cuối cùng bởi vì vết thương quá nặng mà chết, mà tiểu nhân lại chính là hung thủ thật sự!"
"Ha ha ha."
Chu Huyền Tích lập tức cười lạnh ba tiếng:
"Còn gì nữa?"
Câu hỏi của gã lại giống như một lưỡi dao lạnh lẽo trực tiếp đặt lên cổ Ninh Chuyết.
Ninh Chuyết gian nan nhìn về phía đối phương, trong mắt tràn đầy vẻ chấn kinh và hoảng sợ.
Ánh mắt Chu Huyền Tích tựa như chim ưng, nhìn chằm chằm vào Ninh Chuyết:
"Ngươi đừng nói với ta, ngươi giết Viên Đại Thắng cũng chỉ vì lý do này!"
"Nói cho rõ ràng."
"Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, ngoan cố chống cự sẽ bị nghiêm trị."
"Ngươi nên hiểu rõ: Mình sẽ có kết cục như thế nào nếu cứ tiếp tục che giấu."
"Ngươi phải biết, ta là thành viên của Hoàng thất Nam Đậu, là người của Thần Bộ ti."
"Nếu như thật sự muốn làm quyết tuyệt, Ninh gia các ngươi chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe. Cho dù là Mông gia cũng không đáng để nhắc tới!"
Ninh Chuyết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, thân hình lảo đảo như muốn ngã.
Trong đầu hắn cuồn cuộn suy nghĩ, đủ loại ý niệm dâng lên, vô số vấn đề không ngừng xuất hiện.
"Rốt cuộc Chu Huyền Tích đã phát hiện ra cái gì, tại sao đột nhiên lại đến chất vấn ta?"
"Ta nên nói cái gì? Phải nói như thế nào mới được?"
"Ta có thể đánh cược đến mức nào?!"
Nhìn thấy Ninh Chuyết do dự không tiến, Chu Huyền Tích bất mãn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên gia tăng áp lực.
Ninh Chuyết không thể chống đỡ nổi nữa, hắn khuỵu một gối xuống đất dưới cỗ áp lực vô hình khổng lồ kia.
Nhìn dáng vẻ quật cường của thiếu niên trước mắt, Chu Huyền Tích lại hỏi:
"Chân kinh Ma đạo đang ở đâu?"
Ninh Chuyết lúc này gian nan ngẩng đầu lên, vẻ nghi hoặc không hề giả dối chút nào, hắn thật sự không biết chân kinh Ma đạo là gì cả!
"Vãn bối không biết chân kinh Ma đạo là gì?"
Hắn vội vàng nói, "Vãn bối chưa từng nhìn thấy chân kinh gì đó, cũng chưa từng nghe nói qua loại vật này tồn tại."
Lời này là thật!
Chu Huyền Tích có năng lực phát hiện lời nói dối rất mạnh, gã có thể phân biệt được đâu là lời nói thật, đâu là lời nói dối.
Gã lập tức nhíu mày:
"Nếu như ngươi không có được chân kinh, vậy làm sao có thể tu luyện Ma công? Sao cần phải thu thập huyết nhục của tộc nhân ngươi?"
Ninh Chuyết vội vàng nói:
"Đại nhân, oan uổng cho tiểu nhân rồi!"
"Tiểu nhân vẫn luôn nghiên cứu khôi lỗi thế thân."
"Thu thập huyết nhục tộc nhân để dùng cho phương diện này là chuyện rất bình thường."
"Ngài có thể xem ghi chép nghiên cứu của tiểu nhân, nó ở ngay chỗ này."
Ánh mắt Chu Huyền Tích lập tức đảo qua, trong tích tắc tiếp theo, gã liền dùng thần thức nhiếp vật, lấy đi rất nhiều bản vẽ và mấy khối ngọc giản.
Trong đó quả nhiên là ghi chép nghiên cứu, thí nghiệm khôi lỗi thế thân, còn có rất nhiều phương hướng nhỏ, thành quả nhỏ mà Ninh Chuyết đã tưởng tượng ra.
Tính tình Ninh Chuyết vốn cẩn thận trời sinh, khi tuyên bố ra ngoài là muốn nghiên cứu chế tạo khôi lỗi thế thân, hắn đã chuẩn bị những chứng cứ này rất kỹ rồi.
Chu Huyền Tích sau khi xem xét những chứng cứ này lại trầm ngâm không nói.
Phụt.
Khả năng chống cự áp lực của Ninh Chuyết đã đến cực hạn, hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Tu sĩ thiếu niên này cười thảm một tiếng, dứt khoát thay đổi tư thế, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
Hắn nhìn qua Chu Huyền Tích, thở hổn hển, bày ra một tư thế nhận tội chịu phạt. Thanh âm có chút thê lương nói:
"Một ngày này rốt cuộc cũng đã tới."
"Ta đã biết sẽ có ngày hôm nay, ta đã biết..."
Nhìn thấy tư thế nhận thua, muốn phối hợp của Ninh Chuyết, Chu Huyền Tích chậm rãi thu liễm áp lực lại một chút, cho đối phương một chút không gian thở dốc:
"Cuối cùng ngươi cũng chịu nói rồi sao?"
Thế nhưng chính một động tác nhỏ nhỏ này lại mang đến cho Ninh Chuyết xúc động tâm linh cực lớn, để cho hắn thu thập được tin tức mấu chốt nhất.
Vậy nên hắn âm thầm cắn răng, quyết định đánh cược một lần!
Sau khi gian nan nuốt khan một ngụm nước miếng, hắn lại lắc đầu với Chu Huyền Tích:
"Thần bộ đại nhân, ngài đã biết rõ nội tình, tiểu nhân cũng đã bại lộ, nhưng tiểu nhân cũng không thể nói gì được nữa."
"Tiểu nhân chỉ là một tiểu nhân vật, nếu như nói ra chân tướng thì nhất định sẽ phải chết!"
"Hả?!"
Chu Huyền Tích nhướng mày. "Ngươi vậy mà còn dám ngoan cố chống cự?!"
Gã dùng ánh mắt dò xét, đánh giá Ninh Chuyết từ trên xuống dưới:
"Tiểu tử Ninh Chuyết, ngươi có thể đi đến ngày hôm nay là rất không dễ dàng, cần phải biết trân trọng."
Ninh Chuyết cười thảm:
"Tiểu nhân đương nhiên biết rõ điều này, tiểu nhân có thể đi đến ngày hôm nay thật sự là rất không dễ dàng! Không có người nào có thể rõ ràng hơn ta được."
"Tiểu nhân xuất thân thấp hèn, là chi mạch bên lề của gia tộc, chỉ là một tiểu nhân vật không đáng nhắc tới."
"Tiểu nhân giống như một cây cỏ nhỏ cắm rễ trong bùn lầy và phân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận