Tiên Công Khai Vật

Chương 380: "Vặt chút lông" các lão tổ Kim Đan (2)

Lão ta vừa định nói ra vài lời khiển trách, Chu Lộng Ảnh bên cạnh bỗng nhiên cười ha hả, cắt ngang lời lão.
Chu Lộng Ảnh chuyển từ lo lắng sang vui mừng.
Vừa rồi gã nhìn thấy sự ưu tú của Ninh Chuyết, cảm thấy lo lắng không thôi.
Thực lực của Ninh gia mặc dù không bằng Chu gia, nhưng tên hậu bối Ninh Chuyết này gần đây một mình quật khởi, thanh danh lan rộng, quả thực rất ưu tú, đã vượt qua cả Chu Trụ và Chu Trạch Thâm.
Điều này khiến Chu Lộng Ảnh cảm thấy một chút uy hiếp nho nhỏ, trong lòng không được thoải mái.
Nhưng bây giờ gã lại thấy tiểu tử này tự vạch áo cho người xem lưng, không hề kiêng dè nói ra mâu thuẫn giữa chi mạch và chủ mạch.
Điều này khiến Chu Lộng Ảnh bắt đầu mong đợi cảnh tượng Ninh Chuyết trở mặt với chủ mạch trong tương lai.
Gã sau khi cười lớn mấy tiếng lại lấy ra một món pháp khí từ túi trữ vật bên hông, trực tiếp ném cho Ninh Chuyết.
Đó là một chiếc khăn tay.
Trên khăn tay vẽ vô số trận văn lộn xộn, không hề có bất cứ quy luật nào.
Nhưng trên thực tế nó chỉ là trông có vẻ không có quy luật mà thôi.
Chu Lộng Ảnh giới thiệu:
"Đây là trận bàn Tứ Phương Điên Đảo, khi nào gặp phải nguy hiểm, ngươi chỉ cần ném nó ra ngoài là có thể sử dụng. Có thể nó sẽ giúp ngươi tranh thủ được một chút sinh cơ mấu chốt."
Ninh Chuyết vươn hai tay nhận lấy, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên, vội vàng nói lời cảm tạ đối phương.
Trong mắt Ninh Tựu Phạm lóe lên tinh mang, biết rõ Chu Lộng Ảnh đang cố tình gây khó dễ cho mình, nhưng ngoài mặt lão vẫn phải lên tiếng đa tạ vị lão tổ Chu gia này.
Chu Huyền Tích mỉm cười, tung người đáp xuống mặt đất, đi mấy bước đến bên cạnh Ninh Chuyết.
"Ngươi quả nhiên là người có công."
"Khoảng thời gian gần đây, đội ngũ cải tu đã có được tiến bộ rất lớn, đều là nhờ ngươi không tiếc thời gian và tinh lực truyền thụ kinh nghiệm cho bọn họ."
"Như vậy đi, để ta tới kiểm tra cho ngươi một chút."
Trong lòng Ninh Chuyết âm thầm cười lạnh một tiếng, biết rõ Chu Huyền Tích đang có nghi ngờ đối với chính mình. Nhưng ngoài mặt hắn lại tỏ ra vô cùng vui mừng, tích cực phối hợp với đối phương.
Chu Huyền Tích liền đặt tay lên phần lưng của Ninh Chuyết, thúc giục pháp thuật, đồng thời trong mắt lóe lên kim quang nhàn nhạt.
Sau khi kiểm tra qua một lượt, y xác nhận thủ đoạn giám sát của mình không hề gặp phải thay đổi nào.
Vị Thần bộ đại nhân này hiện tại mới có thể yên tâm.
Ninh Chuyết dùng ánh mắt đầy trông mong nhìn Chu Huyền Tích:
"Chu đại nhân, điều tra chân tướng, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào liên quan đến hung phạm, chúng ta chắc chắn đều sẽ nghĩa bất dung từ, dốc hết toàn lực, không tiếc sinh tử."
"Trước mắt mà xem, vãn bối đã mạo hiểm thử thăm dò Y quán, thế nhưng trong Y quán hẳn là không có vết tích tồn tại của kẻ này."
Sau khi dừng một chút, hắn lại lập tức chuyển giọng:
"Nhưng vãn bối cho rằng, Y quán chỉ có thể xem như là nơi an toàn tạm thời."
"Hiện tại Yêu thú hoành hành, cho nên tên hung phạm kia muốn kiếm lấy công tích, chỉ cần chém giết thật nhiều Yêu thú là được, còn thuận tiện, nhanh chóng hơn rất nhiều so với trước kia."
"Nếu hắn thật sự nắm giữ con đường tắt hoặc là sơ hở nào đó, có thể gia nhập vào Y quán. Vậy thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!"
"Tuy nhiên mỗi khi nghĩ đến việc Dung Nham Tiên cung trọng yếu như vậy, vãn bối lại có cơ hội cống hiến cho gia tộc, ra sức phấn chiến cho Nam Đậu quốc, trong lòng vãn bối lại tràn đầy động lực, máu huyết như muốn sôi trào, ta..."
"Được rồi, được rồi."
Chu Huyền Tích lập tức xua tay, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cắt ngang lời nói của Ninh Chuyết.
"Ta biết ngươi muốn nói gì, cũng hiểu được ý của ngươi."
"Thứ này tặng cho ngươi, coi như là khen thưởng cho biểu hiện không tệ của ngươi trong thời gian gần đây."
Nói xong lời này, y liền ném ra một vật.
Ninh Chuyết vội vàng đưa tay nhận lấy, tập trung nhìn kỹ, thì ra là một viên tinh thạch.
Tinh thạch trong suốt hoàn toàn, khá là nặng, giống như được làm từ thủy tinh nguyên chất, không hề có một chút tạp chất nào.
Ninh Chuyết giật mình, thấp giọng kêu lên:
"Đây là tinh thạch cực phẩm!"
Chu Huyền Tích lên tiếng:
"Trong viên tinh thạch này vốn ẩn chứa linh lực thuộc tính băng tự nhiên, nhưng đã bị ta dùng hết rồi."
"Tuy nhiên nó vẫn rất có giá trị!"
"Bởi vì bất kỳ viên tinh thạch cực phẩm nào cũng sẽ tự động hấp thụ linh khí từ bên ngoài để bổ sung cho bản thân."
"Chỉ có điều, tinh thạch cực phẩm thuộc tính băng chỉ có thể chứa linh lực thuộc tính băng mà thôi."
"Không phải ngươi thích chế tạo cơ quan sao, loại tinh thạch cực phẩm này là ao pháp lực tự nhiên, rất thích hợp cho ngươi sử dụng."
"Tuy nhiên nếu muốn bổ sung pháp lực thuộc tính băng cho nó ở trong môi trường như Hỏa Thị sơn, Dung Nham Tiên cung, ngươi phải tốn thêm một phen tâm tư đấy."
Ninh Chuyết liên tục nói lời cảm tạ, một tay cầm tinh thạch cực phẩm, một tay cầm khăn tay trận bàn, lấy ánh mắt tha thiết nhìn Ninh Tựu Phạm.
Hắn mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Chu Lộng Ảnh và Chu Huyền Tích cũng nhìn về phía vị lão tổ Ninh gia nọ.
Ninh Tựu Phạm lúc này ho khan một tiếng, mặt không chút đổi sắc nói:
"Nếu ngươi đã lo lắng về việc luận công ban thưởng, vậy thì ta nói cho ngươi biết. Lần luận công ban thưởng này sẽ do chính lão phu chủ trì, ngươi đã hài lòng chưa?"
Ninh Chuyết vội vàng tỏ vẻ hài lòng, đang định nói tiếp.
Nhưng Ninh Tựu Phạm đã phất tay áo bỏ đi, trực tiếp rời khỏi nơi này.
Chu Huyền Tích và Chu Lộng Ảnh nhìn nhau cười, cũng lập tức bay lên trời.
Đợi đến khi ba vị tu sĩ Kim Đan bay khỏi tầm mắt của Ninh Chuyết, hắn lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã sớm đoán được sẽ có tình huống như thế này.
Lời nhắc nhở của Tôn Linh Đồng với hắn rất có lý.
Nếu như trong phòng điều trị bệnh nặng vừa rồi, hắn sử dụng ba giọt Thượng Thiện Nhược Thủy, không chừng ba vị tu sĩ Kim Đan kia sẽ nhân cơ hội đó gieo thêm thủ đoạn giám sát lên người hắn.
Ninh Chuyết cất khăn tay trận bàn và tinh thạch cực phẩm vào túi trữ vật.
Hình như lần nào hắn cũng có thể "vặt chút lông" từ tay các vị lão tổ Kim Đan.
Ninh Chuyết biết rõ mười mươi lý do trong đó.
"Tiềm lực và năng lực mà ta thể hiện ra đã khiến các lão tổ Kim Đan cho rằng, trong Hỏa Thị Tiên thành tương lai nhất định sẽ có một chỗ đứng cho ta."
"Bất kể bọn họ xuất phát từ mục đích đầu tư bên ngoài hay là muốn chèn ép Ninh gia, khơi mào nội loạn trong gia tộc này, đều có xu hướng lôi kéo ta vào những lúc quan trọng."
"Dù sao ở giai đoạn này, cái giá phải trả cho việc lôi kéo là nhỏ nhất. Chờ đến khi ta đạt đến Trúc Cơ kỳ thì sẽ không còn giống như vậy nữa."
Ninh Chuyết trở về chỗ ở của mình.
Hắn bất ngờ phát hiện, trên đầu giường lại có thêm một miếng ngọc giản.
Sau khi kiểm tra, xem xét nội dung bên trong, hắn phát hiện ngọc giản này là do Ninh Tựu Phạm để lại.
Trong ngọc giản, lão ta đặc biệt để lại cho Ninh Chuyết một đoạn lời nhắn, nói cho Ninh Chuyết biết: Quyển chú giải phù lục này là tâm đắc của lão khi nghiên cứu phù lục Ninh gia, để cho Ninh Chuyết âm thầm xem, những lời không nên nói thì đừng nói.
Ninh Chuyết hiểu ý của vị lão tổ Ninh gia này.
Một phương diện, vừa rồi lão phải giữ thể diện ở trước mặt Chu Huyền Tích và Chu Lộng Ảnh, không trực tiếp ban thưởng cho Ninh Chuyết. Miếng ngọc giản này coi như là bù đắp.
Mặt khác lão cũng lo lắng hắn được voi đòi tiên, mang miếng ngọc giản của mình đi khoe khoang khắp nơi, dùng để nâng cao uy vọng của bản thân trong Ninh gia.
Lo lắng của Ninh Tựu Phạm không phải là thừa.
Nếu không phải lão ta cố tình để lại câu nói đó, hắn thật sự có ý định làm như vậy.
Ninh Chuyết vội vàng cất ngọc giản đi.
Đồ vật tuy tốt, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không có thời gian và tinh lực để nghiên cứu nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận