Tiên Công Khai Vật

Chương 116: Hương vị thật tuyệt

"Ngươi an phận chờ đợi một chút nữa cho ta! Coi chừng ta lại quất ngươi!" Vương Lan càng nói, thần sắc càng trở nên nghiêm khắc.
Ninh Kỵ trong lòng chua xót vô cùng.
Gã không kìm được nghĩ về quá khứ.
Hồi nhỏ, có lần Ninh Chuyết mải chơi quên cả giờ ăn cơm, khi về đến nhà thì trên bàn chỉ còn canh thừa cơm nguội.
"Ai bảo ngươi về muộn như vậy? Hì hì, đáng đời ngươi rồi!" Ninh Kỵ ăn uống no nê, ngồi chểnh ễnh trên ghế vênh mặt chế giễu.
Ninh Chuyết thè lưỡi, vừa ngồi vào bàn, đang định cầm đũa gắp thức ăn…
Chát!
Vương Lan vung đũa quất vào tay Ninh Chuyết, làm cho đôi đũa trên tay hắn rơi xuống đất.
"Vô phép tắc!" Vương Lan vô cùng lạnh lùng nói, "Tay chân lấm lem còn chưa rửa, ngươi quên ta đã dạy thế nào sao? Mau đi rửa tay sạch sẽ!"
"Vâng." Ninh Chuyết mặt mày tái mét, liền vội vàng gật đầu, rời khỏi bàn ăn, chạy về phía phòng tắm.
Trì hoãn một hồi như vậy, tiếng chuông đột ngột vang lên.
"Đến giờ dọn cơm rồi. Ôi chao, a Chuyết còn chưa ăn kìa!" Ninh Kỵ cười trên nỗi đau của người khác, vỗ tay khoái trá.
"Phu quân?" Vương Lan có chút do dự, đưa mắt nhìn về phía Ninh Trách.
Ninh Trách sắc mặt lạnh nhạt, chậm rãi đứng dậy, rời khỏi bàn ăn: "Quy củ chính là quy củ, không thể phá bỏ được."
"Vâng, phu quân." Vương Lan cúi đầu đáp.
Ninh Chuyết bước vào phòng ăn.
Bàn tay đã từng che đi mu bàn tay đỏ ửng vì nước lạnh, hài đồng ngày nào phải rụt rè đi rửa tay, giờ đã là thiếu niên mười sáu tuổi trưởng thành.
Y phục trắng toát, ánh mắt điềm tĩnh, Ninh Chuyết chậm rãi bước đến.
Cả Ninh Kỵ và Vương Lan đều có cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã bao nhiêu năm rồi.
Vương Lan thu liễm lại cảm xúc, vội vàng đứng dậy, cố nặn ra vẻ cười tươi như hoa với Ninh Chuyết: "Tiểu Chuyết đến rồi, nhanh, mọi người còn đang đợi ngươi đấy."
Ninh Chuyết nhanh chóng hành lễ: "Bá mẫu."
Sau đó lại nhìn về phía Ninh Kỵ, khẽ cười: "Đường huynh."
Ninh Kỵ gật đầu, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Vương Lan vội vàng nói: "Này, đứa nhỏ ngươi vẫn luôn lễ phép như vậy. Không cần câu nệ, nhà chúng ta không có nhiều quy củ như thế, mau ngồi đi, mau ngồi đi."
Vương Lan kéo Ninh Chuyết ngồi xuống bên cạnh mình.
Thế nhưng bà ta lại không ngồi vào vị trí chủ vị.
Vị trí đó trên bàn tròn vẫn luôn trống không, vốn thuộc về Ninh Trách.
Ninh Chuyết nhìn thấy vậy liền hiểu được dụng ý nhiệt tình chiêu đãi của Vương Lan.
Quả nhiên khi ăn cơm được một lúc, Vương Lan liền nhắc tới Ninh Trách: "Tiểu Chuyết, chuyện này là đại bá của ngươi làm sai, tự ý chiếm đoạt những thứ vốn thuộc về ngươi."
"Ngươi là hảo hài tử hiền lành tốt bụng, bằng không đã chẳng chủ động tha thứ cho đại bá của mình."
"Ca ca của cha ngươi chính là thân đại bá của ngươi, chúng ta mới thật sự là người một nhà!"
Khi nói những lời này, trong lòng Vương Lan tràn đầy chua xót và oán hận đến cực điểm.
Bà ta biết rõ đây chẳng qua chỉ là những lời giả dối! Nhưng Ninh Hiểu Nhân đã sắp đặt như vậy, Ninh Trách chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà phối hợp, còn Vương Lan cũng chỉ có thể lựa chọn nghe theo.
Ninh Chuyết nói: "Bá mẫu ngài nói đúng, người thân nhất trên đời này của tiểu chất chính là mọi người."
"Lúc đầu khi nghe được tin tức này, nói thật, tiểu chất cũng rất tức giận."
"Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, tiểu chất cũng thông suốt rồi. Dù sao ngài ấy cũng là thân đại bá của ta, mọi người là người thân duy nhất của ta."
"Chỉ cần mọi người trả lại tiền tài và tài nguyên đã tham ô là được rồi."
"Chúng ta nào có chiếm đoạt gì! Ninh Hiểu Nhân kia đúng là tiểu nhân, sao ngươi lại tin lời hắn chứ?!" Vương Lan âm thầm gào thét trong lòng, lửa giận khiến cho nụ cười của bà ta trở nên méo mó.
Bà ta cố gắng kìm nén cơn giận: "Đúng vậy, chúng ta sẽ trả. Nhưng sẽ trả từng khoản một, dù sao số tiền tài đó quá lớn, chúng ta không thể nào lập tức lấy ra được."
"Tiểu chất cũng hiểu, chuyện này có thể từ từ." Ninh Chuyết gật đầu.
Vừa nói, hắn vừa quan sát Ninh Kỵ và Vương Lan.
Thần thông Nhân Mệnh Huyền Ti đã được hắn âm thầm thôi động.
Khác với trước kia, hiện tại hạt sen thần thông của hắn đã mọc ra một đoạn mầm nhỏ.
Nhân Mệnh Huyền Ti ở trạng thái ban đầu này cho phép Ninh Chuyết cảm nhận được, thu liễm dao động của bản thân, lặng lẽ thi triển thần thông.
Chỉ cần đối phương không quá cường đại, hắn có thể thu liễm khí tức đến mức cực hạn, gần như thần không biết quỷ không hay.
Lý do Ninh Chuyết chọn ở tạm nhà đại bá, ngoài việc trong phủ Ninh Hiểu Nhân có quá nhiều tai mắt, còn muốn nhân cơ hội này thử nghiệm thần thông.
Càng thấu hiểu thần thông Nhân Mệnh Huyền Ti, càng dễ dàng điều khiển.
Mà trong thế giới này, kẻ mà Ninh Chuyết hiểu rõ nhất chính là người một nhà Ninh Trách. Dù sao cũng đã sớm chiều ở chung hơn mười năm, chẳng phải chuyện đùa.
Dưới ánh mắt Ninh Chuyết, trên đỉnh đầu Ninh Kỵ dần dần hình thành một sợi Nhân Mệnh Huyền Ti.
Khác với sợi Nhân Mệnh Huyền Ti xuất hiện lúc rút hồn trong Dung Nham Tiên cung, Ninh Chuyết khống chế một sợi này tinh tế mười phần, hiện ra trạng thái hơi mờ.
Không lâu sau, trên đầu Vương Lan cũng xuất hiện một sợi Nhân Mệnh Huyền Ti tương tự.
Hai mẹ con nhà này không hề hay biết.
Ninh Chuyết thử điều khiển một chút.
Ninh Kỵ đột nhiên ôm lấy cái cổ của mình, phát ra tiếng ho khan.
"Làm sao vậy?" Vương Lan đang định thuyết phục Ninh Chuyết, bỗng nhiên bị tình huống bất ngờ của Ninh Kỵ cắt ngang.
Ninh Kỵ gương mặt đỏ bừng nói: "Ăn cá, bị xương cá mắc cổ rồi."
Vương Lan hừ lạnh một tiếng, không để ý tới gã nữa.
Bà ta tiếp tục nói: "Tiểu Chuyết, ngươi xem, đại bá ngươi đã bị giam trong tư lao nhiều ngày như vậy rồi. Hoàn cảnh trong đó thế nào chắc ngươi cũng biết một hai, thật sự không phải là nơi dành cho con người."
"Ta đã từng cầu kiến thiếu tộc trưởng, nhưng mà ngài ấy không chịu gặp."
"Tiểu Chuyết, ta chỉ có thể nhờ ngươi... Khụ khụ khụ" Vương Lan bỗng nhiên ho khan dữ dội.
Ninh Chuyết vội vàng đưa cho bà ta một chén nước: "Bá mẫu, ngài cứ từ từ nói, đừng kích động."
Vương Lan cảm tạ, nhận lấy chén nước, nhanh chóng uống một ngụm.
"Khụ khụ khụ!" Lần này, bà ta ho khan càng thêm dữ dội.
Bởi vì đã bị sặc nước.
"Để cho ngươi chê cười rồi, tiểu Chuyết." Vương Lan mất một lúc lâu mới hồi phục lại, cảm xúc ấp ủ trước đó cũng đã biến mất.
Ninh Chuyết đương nhiên sẽ không nói cho bà ta biết, những biểu hiện này của bà ta đều là do hắn dùng thần thông thử nghiệm.
Vương Lan cân nhắc một phen, đang định nói tiếp thì…
Ninh Kỵ lại ôm cổ của mình một lần nữa, há to miệng, phát ra tiếng kêu kỳ quái.
"Ngươi lại làm sao nữa?" Vương Lan cau mày.
Ninh Kỵ ủy khuất nói: "Nhi tử, nhi tử lại bị xương cá mắc cổ."
"Lớn như vậy rồi mà ăn con cá cũng không xong! Ngươi đúng là đồ vô dụng!" Vương Lan hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Kỵ.
Ninh Kỵ vội vàng cúi đầu, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
Vương Lan mắng thêm vài câu, sắc mặt Ninh Kỵ càng lúc càng đỏ, đứng ngồi không yên.
"Ngươi lại làm sao nữa?" Vương Lan quát hỏi.
"Nương, nhi tử muốn đi tiểu tiện." Ninh Kỵ nói.
Cảm giác mắc tiểu mãnh liệt khiến gã chỉ muốn đi giải quyết ngay lập tức.
"Đi đi, nhanh lên." Vương Lan cũng không thèm nhìn Ninh Kỵ nữa.
Ninh Kỵ lập tức đứng dậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng ăn. Tư thế của gã rất vội vàng, khi vừa bước qua cửa, còn không kìm được đánh rắm một cái.
Ninh Chuyết điều khiển Nhân Mệnh Huyền Ti, để cho Ninh Kỵ chân trái đá chân phải, vừa qua được bậc cửa mấy bước đã ngã nhào xuống đất.
Vương Lan trừng mắt, vừa định lên tiếng quát mắng, nhưng một ngụm nước miếng đột nhiên trào lên, khiến cho bà ta không ngừng ho sặc sụa.
Ninh Chuyết mỉm cười, giơ tay ngăn cản Vương Lan, nói tiếp: "Bá mẫu, những điều mà ngài muốn nói, tiểu chất đều hiểu."
"Xin ngài yên tâm, tiểu chất sẽ cầu xin thiếu tộc trưởng.”
“Cố gắng để đại bá sớm được thả ra."
Nghe được câu này, Vương Lan kích động đến mức vỗ đùi: "Ai nha, Tiểu Tuyết ngươi thật sự là hảo hài tử, thật tốt quá rồi!"
"Bá mẫu cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi rất nhiều."
Ninh Chuyết nói: "Chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đã."
Vương Lan chủ động dùng đũa gắp thức ăn cho Ninh Chuyết.
Nhưng mà mới gắp được nửa chừng, thức ăn đã rơi xuống bàn.
Vương Lan xấu hổ vô cùng.
"Bá mẫu, ngài không cần phải làm vậy, tiểu chất tự làm được." Ninh Chuyết dùng đũa của bản thân, tự mình gắp một miếng cá, đưa vào trong miệng.
Vẻn vẹn chỉ lướt qua một chút mà thôi, nhưng Ninh Chuyết lại vô cùng mê luyến loại cảm giác này.
Nhân Mệnh Huyền Ti!
Chỉ cần dùng nó, chỉ cần bị Nhân Mệnh Huyền Ti bám vào, hành vi cử chỉ của tu sĩ sẽ bị khống chế một phần nào đó.
Ví dụ như vừa rồi Ninh Chuyết làm ra một số thí nghiệm nho nhỏ, những động tác nhỏ của Vương Lan và Ninh Kỵ đều có sai lầm.
"Loại cảm giác này, loại cảm giác này... thật sự là tuyệt không thể tả."
Phảng phất như mọi thứ đều có thể được mình nắm trong tay, đều có thể bị mình tùy tiện ảnh hưởng!
Ninh Chuyết hoàn toàn đắm chìm trong đó.
"Hương vị thế nào?" Vương Lan mặt mũi tràn đầy lo lắng hỏi, "Cá này là do tự tay ta làm đấy."
Ninh Chuyết vừa nhai nuốt miếng cá vô vị, vừa gật đầu, trong mắt lóe lên một chút lãnh quang, từ tận đáy lòng cảm thán: "Hương vị này... thật tuyệt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận